Trở về Ngọc Hải Thành, cả hai người quyết định đem Trần Minh Quân đến một tòa phủ đệ tĩnh dưỡng.
Chu Lượng lấy ra một viên đan dược, nghiền nhỏ, hòa vào nước ấm.
Tuy làm như vậy, dược lực sẽ bị hao tổn nhưng Trần Minh Quân hiện giờ hôn mê bất tỉnh, bảo hắn tự mình nuốt thuốc là chuyện không thể nào.
Làm xong hết thảy, Chu Lượng cười tủm tỉm đưa bát thuốc cho Lê Ngọc Anh, ý vị thâm trường nói: " Tiếp theo phải nhờ nhị phu nhân rồi.
"
Lê Ngọc Anh liếc hắn, không hiểu hỏi: " Nhờ ta làm gì? Ngươi cho hắn uống chẳng phải là được rồi sao? "
" Khụ khụ! " Chu Lượng ho khan hai tiếng, ngượng ngùng nói: " Công tử còn chưa tỉnh lại, không thể đút thuốc được, chỉ có thể dùng cách kia.
"
" Lão phu là một thái giám, nếu như làm vậy....!e rằng sẽ khiến cho công tử lưu lại vết thương tâm lý.
"
" Ngộ nhỡ sau khi biết được sự thật, tâm lý của công tử xảy ra vấn đề...! ta thật không biết nên đối mặt với lão gia và phu nhân dưới suối vàng thế nào.
"
Lời đã nói rõ thế này, cần nhờ chuyện gì Lê Ngọc Anh mà còn không hiểu được nữa thì thật uổng cho IQ của nàng.
Cả gương mặt đẹp đỏ ửng hết cả lên, tiếng nàng như muỗi vo ve nói: " Vậy để cho một nha hoàn đến làm là được rồi.
"
Chu Lượng lập tức từ chối, nói: " Cái này không được! Công tử thân phận đặc thù, ngộ nhỡ gặp phải chuyện thì phải làm sao bây giờ? "
Ý của hắn rất đơn giản, Hồ quốc không biết khi nào sẽ phái sát thủ tới.
Ngộ nhỡ tên nha hoàn được tuyển chọn đến mớm thuốc, vô tình lại là sát thủ do Hồ quốc phái đến, Trần Minh Quân chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?
Lê Ngọc Anh tự nhiên hiểu rõ điều này, hết cách nàng đành phải đưa ra quyết định: " Vậy được rồi, ngươi ra bên ngoài đi.
"
Chu Lượng nghe thế, mừng rỡ ở trong lòng, cười cười rút lui ra bên ngoài canh gác.
Công tử quả nhiên phúc lớn, không chỉ cưới được tam công chúa xinh như hoa như ngọc, giờ lại thêm cả nhị công chúa người đẹp, tính cũng tốt.
Trần gia liệt tổ liệt tông trên trời có linh thiêng a!
Nếu như ngay cả đại công chúa cũng phải lòng công tử, chẳng phải một nửa thiên hạ của Đại Lê nằm trong tay công tử sao?
Càng nghĩ, Chu Lượng lại càng vui vẻ, cười không ngậm được mồm.
.........
Bên trong, Lê Ngọc Anh hết nhìn bát thuốc trong tay lại nhìn người thiếu niên đang nằm trên giường.
Cả gương mặt xinh đẹp tô lên một màu đỏ ửng khiến cho nàng vốn đã đẹp, nay lại càng thêm kiều diễm.
Khẽ cắn môi đỏ, nàng cầm theo bát thuốc đi đến bên giường, ngồi xuống.
Cặp mắt phượng tràn đầy vẻ phức tạp, thầm nghĩ mình có thể không làm điều này.
Chỉ là linh lực cạn kiệt nên mới hôn mê thôi, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Cứ nằm như vậy năm bữa, nửa tháng chắc cũng sẽ tỉnh lại.
Nhưng trong đầu lại không tự chủ, bắt đầu nhớ lại những kí ức liên quan đến người này.
— QUẢNG CÁO —
Thực sự thì trong khoảng thời gian này có nhiều thứ thay đổi lắm!
Trần Minh Quân trong quá khứ mà nàng biết, hiện giờ tuy hình dáng bên ngoài vẫn như vậy, không có gì thay đổi nhưng linh hồn bên trong đã trở thành một người khác.
Một tên mặt dày không biết xấu hổ, cả ngày chỉ biết chọc ghẹo nàng.
Nhưng người này cũng luôn đem nàng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, khiến cho nàng luôn phải đổi mới cách nhìn.
Giống như khi nhận được quân báo thành Thạch Sơn có nguy cơ thất thủ chẳng hạn.
Khi đó, lấy tâm tính của nàng cũng đã bắt đầu trở nên hoảng loạn.
Bởi vì tình thế khi ấy đã có thể coi như nắm chắc sáu thành thất bại, thực sự quá khó để nghịch chuyển.
Nhưng hắn lúc đó lại vô cùng bình tĩnh, hỏi về rất nhiều thông tin liên quan đến chính trị, quân sự của Đại Lê.
Nói thật, ban đầu nàng cũng không hiểu vì sao trong tình huống đó hắn lại quan tâm đến những điểm này, cho tới khi đại quân Bắc Di bị đánh bại.
Cũng như khi ở trong bí cảnh, hắn từ một kẻ không thể tu luyện thể hiện ra chiến lực thậm chí chỉ có hơn chứ không kém thiên tài mới nổi của Kinh Thành, Triệu Hạo.
Rồi đến khi tàn hồn ẩn chứa bên trong cơ thể Triệu Hạo ra tay, khi ấy Lê Ngọc Anh đã nghĩ mình thật sự xong rồi.
Ngọc Long thể hiện ra thực lực thực sự quá kinh khủng, khiến cho ngay cả nàng cũng không có tự tin có thể đánh bại được, khi chỉ kém đối phương hai cái tiểu cảnh giới.
Nhưng Trần Minh Quân lại làm được điều mà tất cả mọi người đều cho rằng không thể!
Lấy Siêu Phàm Cảnh đánh trọng thương Đạo Tàng cảnh hậu kỳ!
Tuy Ngọc Long cũng chỉ được coi như ngụy Đạo Tàng nhưng có thể làm được điều đó đã xứng đáng với hai chữ ' yêu nghiệt '.
Đặc biệt, những ngày tháng đồng hành với hắn là khoảng thời gian khiến nàng cảm thấy vui vẻ nhất.
Kể từ khi mẫu thân mất đi, rất lâu rồi nàng không còn cảm nhận được những niềm vui từ tận đáy lòng giống vậy.
Sinh ra trong gia đình đế vương, lớn lên và trưởng thành trong hoàng tộc, từ mười tuổi đã gia nhập quân đội....
Aizzzz.........! Ta cũng là một thiếu nữ nha, cần gì phải suy nghĩ nhiều như thế.
Mọi thứ hãy cứ thuận theo số mệnh đi!
Lê Ngọc Anh nâng lên tay ngọc, vuốt ve gương mặt trắng nõn, đẹp trai của Trần Minh Quân.
Mỉm cười, nói khẽ: " Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
"
Đúng vậy, đây cũng không phải lần đầu tiên nàng mớm thuốc cho hắn.
Nhưng trớ trêu là, lần đầu tiên vậy mà ngay trong ngày đại hôn của hắn.
Đấy phải chăng chính là số mệnh?
Ý trời?
— QUẢNG CÁO —
Rằng nàng sẽ chen một chân vào cuộc hôn nhân của hai người bọn họ?
May thay ở thời bấy giờ, xã hội vẫn còn chế độ đa thê, nếu không Lê Ngọc Anh nhất định sẽ trở thành 'tiểu tam ' bị người đời phỉ nhổ.
Cả hai người định trước sẽ chẳng bao giờ có thể đến được với nhau.
Đem một thìa nước thuốc ngậm vào trong miệng, Lê Ngọc Anh một cúi thấp đầu xuống.
Khi khoảng cách gương mặt hắn chỉ còn lại một chút, nàng có chút e thẹn, nhắm chặt hai mắt lại.
Coi như thằng ngốc ngươi có phúc lớn, nếu như sau này dám bội bạc...!hừ!
Khoảnh khắc môi chạm môi, Lê Ngọc Anh cảm thấy như có một luồng điện giật truyền đi khắp thân thể khiến cho gương mặt của nàng vốn đã đỏ nay lại càng thêm đỏ.
Sau khi nước thuốc đã được chuyển toàn bộ sang miệng của Trần Minh Quân, Lê Ngọc Anh vội vàng muốn ngẩng đầu lên, rời khỏi đôi môi của hắn.
Nhưng ngay vào lúc này, một vòng tay rắn chắc, hữu lực đem nàng ghì chặt lại.
Đôi môi nãy giờ chỉ biết đứng im bây giờ bỗng nhiên hoạt động.
Chỉ nghe Trần Minh Quân nuốt ực một cái đem toàn bộ nước thuốc trong miệng nuốt vào trong sau đó đôi môi bắt đầu một nụ hôn nồng nhiệt, cái lưỡi cũng bắt đầu xâm nhập vào bên trong miệng thơm của Lê Ngọc Anh.
Lê Ngọc Anh giật mình, mở to hai mắt ra, kinh ngạc nhìn xem đối phương.
Nhưng đối phương lại chưa từng mở mắt, chỉ tiếp tục hôn một cách đầy ngọt ngào.
Lê Ngọc Anh vội vàng giãy giụa muốn đem hắn đẩy ra, đến lúc này nàng làm sao còn chưa biết hắn đã tỉnh lại.
Đáng tiếc, chẳng biết Trần Minh Quân lấy sức lực ở đâu ra, một vòng tay ôm lấy nàng này vậy mà giống như một cái kìm sắt mặc cho nàng giãy giụa thế nào cũng không thể tránh thoát được.
Nàng muốn vận dụng tu vi nhưng lại sợ làm bị thương hắn, rốt cuộc đưa ra một hạ sách.
" A! " Trần Minh Quân kêu lên đau đớn, trên bờ môi có máu tươi chảy ra nhưng hai tay vẫn như cũ ôm thật chặt Lê Ngọc Anh.
Lê Ngọc Anh trợn trắng mắt lườm hắn, hỏi: " Hôn đủ chưa? "
Trần Minh Quân bị cắn một cái ở môi, tuy đau nhưng vẫn tươi cười đáp: " Chưa đủ! Hôn ngươi, hôn cả đời đều không đủ! "
Nói, lại tiếp tục tấn công tới.
Lê Ngọc Anh có chút dở khóc dở cười, nhưng nhiều hơn cả là sự ngượng ngùng.
Da mặt tên này thật sự quá dày! Quá không biết xấu hổ!
Dám công khai tán tỉnh chị vợ....
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng lần này nàng cũng không giãy giụa nữa để mặc cho hắn hôn, đồng thời buông lỏng suy nghĩ một chút, cảm thụ cảm giác hôn và được hôn.
Trần Minh Quân thấy nàng đã không còn phản kháng, mạnh dạn đem nàng đè xuống bắt đầu hôn càng thêm cuồng nhiệt.
Dù cho loại cảm giác này, động tác này khi còn ở trong bí cảnh hắn và Lê Ngọc Anh đã từng làm đi làm lại không ít lần nhưng sự ngọt ngào trong đó lại chưa từng giảm bớt.
— QUẢNG CÁO —
Hai người hôn một hồi lâu, bàn tay của Trần Minh Quân theo thói quen bắt đầu sinh hư, khám phá ' thế giới '.
Khi bàn tay hắn chạm vào da thịt mình, thân thể của Lê Ngọc Anh khẽ run lên nhè nhẹ nhưng vẫn mặc cho hắn chạm.
Cho tới khi cảm nhận được có một thứ vũ khí nào đó, cứng rắn chọc vào bụng mình, nàng mới giật mình đem Trần Minh Quân đẩy ra.
Tức giận mắng: " Ngươi dám giấu binh khí dưới quần? Ngươi muốn làm gì? "
Trần Minh Quân bất thình lình bị đẩy ra có chút giật mình nhưng khi nghe như vậy, mặt mo đỏ lên, xấu hổ gãi gãi đầu không biết nên trả lời thế nào.
Oan uổng a!
Lê Ngọc Anh thấy bộ dạng hắn như vậy thì hơi nghi hoặc, trong đầu hiện ra hình ảnh lúc còn ở trong bí cảnh, Trần Minh Quân độ lôi kiếp....
Quần áo bị lôi kiếp đánh nát.....
Còn có thời điểm cả hai ở trong bí cảnh phụ.....
Đêm đêm động phòng...
Nhớ tới đây, gương mặt nàng lại đỏ càng thêm lợi hại.
Xấu hổ bỏ chạy khỏi hiện trường, cái đầu cũng không ngoảnh lại.
Thấy nàng chạy, Trần Minh Quân khóc không ra nước mắt.
Rõ ràng ' chuyện gì ' cũng đều đã làm với nhau rồi ( khi trong bí cảnh phụ) làm sao bây giờ nàng vẫn còn như thế?
Nhưng khi nghĩ đến vừa rồi nàng không phản kháng chút nào, Trần Minh Quân lại có chút vui mừng.
Biểu hiện đó chứng minh trong lòng đối phương đã có mình, đồng thời tình cảm của mình dành cho đối phương có lẽ đã được chấp nhận.
.....
Chu Lượng thấy Lê Ngọc Anh chạy ra, cười tủm tỉm bước vào bên trong.
Khi thấy Trần Minh Quân đã tỉnh, hắn lại càng thêm vui vẻ.
Mặc dù trong lòng cũng rất tò mò, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì mà Lê Ngọc Anh lại chạy còn công tử thì tỉnh lại được nhưng mà hiện giờ còn có chuyện càng thêm quan trọng hơn cho nên chỉ đành gác lại một bên.
Hắn bẩm báo: " Công tử, Hiên Viên Chiến Thiên đã bị cứu ra khỏi ngục, từ thủ đoạn ra tay đến xem có lẽ người đến cứu cảnh giới không thấp.
"
Trần Minh Quân chỉnh lý lại quần áo, nghe vậy chỉ khẽ gật đầu nói: " Phát động truy nã toàn thành, điều động quân đội vào cuộc, truy tìm dấu vết.
".