Xuyên Không Chiến Kỷ Thiên Mệnh Chiến!


Phía bên này Lê Ngọc Anh sau khi xem xong mảnh giấy mà Trần Minh Quân để ở trong túi vải, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng trở về trong lều phó tướng, đồng thời còn đem toàn bộ tướng lãnh đến bàn bạc.
Nàng đem rất nhiều sổ sách thả ở trên bàn nói: " Đây là những bằng chứng về việc trốn thuế nhiều năm nay của các thương nhân tạo ra cuộc biểu tình gần đây.

Tất cả các ngươi chia ra các hướng, đem những người này bắt lại, xử phạt theo quy định của Đại Lê.

"
" Rõ! " Các tướng lãnh nhận lệnh, bắt đầu dẫn theo người của mình đi chấp hành nhiệm vụ.
Riêng chỉ có Vũ Phong còn ở lại trong lều.
Lê Ngọc Anh nhìn xem hắn, hỏi: " Sao ngươi không đi làm nhiệm vụ? "
Vũ Phong đáp: " Thuộc hạ gần đây có chỗ đốn ngộ trong tu luyện, dự định bẩm báo đại nhân cho thuộc hạ ở lại trong doanh mấy hôm xem xem có thể tận dụng cơ hội lần này đột phá được hay không.

"
Lê Ngọc Anh nghe vậy, ngạc nhiên nói: " Chẳng phải ngươi mới đột phá Siêu Phàm Hậu Kỳ không lâu sao? "
Vũ Phong ngượng ngùng gãi gãi đầu trả lời: " Vâng, có lẽ đây là cái mà người ta hay nói ' hậu tích bạc phát '.

Thực sự thì đốn ngộ đến quá đột ngột, ngay cả thuộc hạ cũng bị ngạc nhiên.

"
Lê Ngọc Anh gật gật đầu, tình huống này cũng không phải rất hiếm lạ huống hồ thuộc hạ càng mạnh thì thân làm chủ tướng như nàng lại càng được lợi.
Nàng mỉm cười nói: " Cố gắng lên, đợi khi có đủ điểm quân công đích thân ta sẽ nói giúp ngươi trước mặt bệ hạ, phong ngươi làm tiểu tướng.

"
Vũ Phong nghe công chúa hứa hẹn, lại càng thêm hớn hở vội vàng nói lời cảm tạ.
Chức tước trong quân đội của Đại Lê không phải chỉ dựa vào cảnh giới là có thể đạt được, còn phải xét theo điểm quân công.

Khi cả cảnh giới lẫn điểm quân công đều đạt yêu cầu mới có thể tiến chức.

Giống như Vũ Phong trẻ tuổi như vậy, quân công tự nhiên còn chưa tích lũy đủ nhưng số còn thiếu cũng không nhiều.
Nếu như Lê Ngọc Anh giữ lời, thăng chức lên tiểu tướng quân đã là chuyện trong tầm tay.
.......
Trần Minh Quân vừa trở về trong doanh trại, ngựa chưa xuống đã hạ lệnh cho năm ngàn quân tinh nhuệ đến chợ đen tra xét tung tích của Hiên Viên Chiến Thiên.

Diện tích của thành Thạch Sơn lớn lắm, bấy lâu nay mới chỉ tra xét được ở một số khu vực thôi, còn những khu vực đặc thù như chợ đen thì vẫn chưa từng đến.
Năm ngàn quân sĩ nhận lệnh bắt đầu ngựa không dừng vó chạy đến khu vực chợ đen để kiểm tra, lục soát.
Còn bản thân Trần Minh Quân thì trở về lều chủ tướng của mình nghỉ ngơi.

Lấy tình trạng cơ thể hiện giờ của hắn, có lẽ chỉ còn cần hai, ba hôm nữa là hoàn toàn hồi phục.
Lê Ngọc Anh thấy Trần Minh Quân đã trở về bèn chạy sang nghe ngóng tin tức: " Thế nào rồi? "
Trần Minh Quân nâng lên chén trà, nhấp một ngụm nhỏ sau đó nói: " Để Hiên Viên Chiến Thiên chạy thoát rồi.

"
Sau đó hắn đem toàn bộ quá trình nói lại một cách tóm gọn, về phần vì sao đem sư trụ trì cùng hai mươi ba chú tiểu bắt lại thì hắn lấy lý do nghi ngờ nên bắt về tiếp tục điều tra.
Nghe hắn kể xong, Lê Ngọc Anh tiếc hận nói: " Giá như có thể đến sớm hơn chút nữa.

"
Trần Minh Quân đem chén trà đặt xuống, gật đầu nói: " Nếu như có thể đến được sớm hơn thì có lẽ đã bắt được hắn rồi.

"
Mồm thì nói như thế, nhưng ngón tay lại dùng nước trà viết trên mặt bàn một hàng chữ: " Việc ta muốn ngươi làm, thế nào rồi? "
Lê Ngọc Anh ngoài miệng thì tràn đầy vẻ lo lắng: " Bây giờ chúng ta phải làm sao? Khó khăn lắm mới tìm được chút manh mối.

"
Nhưng trên mặt bàn lại viết " Đã làm.

"
Trần Minh Quân thở dài: " Không có cách a! Bây giờ lại phải bắt đầu lại từ điểm xuất phát.

"
Trên mặt bàn viết " Thế nào? "
Lê Ngọc Anh viết trả lời " Như dự đoán.

"
Trần Minh Quân liếc nhìn ba chữ này, cười nói: " Đúng rồi, ta đã phái quân đến chợ đen để điều tra.

Nơi đó có lẽ sẽ có manh mối nào đó, dù sao thì bọn họ từ trước đến nay làm việc luôn không chính quy.

Không biết chừng Hiên Viên Chiến Thiên đang trốn ở đấy.

"
Trên mặt bàn viết " Được rồi, bây giờ chỉ còn chờ thôi.

"
Lê Ngọc Anh mở miệng tán thành: " Nơi này quả thực tụ tập nhiều người làm việc phi pháp.

"
Viết " Ngươi có chắc kế hoạch này sẽ thành công chứ? "
Trần Minh Quân không viết cũng không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu.
......
Ba ngày sau, Trần Minh Quân như thường lệ đến doanh trại.

Trạng thái thân thể của hắn đã trở lại bình thường, điều này khiến cho tâm trạng hắn vui vẻ hẳn lên.

Ít nhất, lần tới gặp phải đối thủ như Trịnh Hiểu Vy cũng không cần dè chừng nữa, một lời không hợp rút kiếm choảng nhau là được rồi.
Hắn còn đang xử lý một chút quân vụ, một viên ngọc truyền tin phá không mà đến bay vào trong lều.

Đây là Long Thiên Vấn truyền tin đến cho hắn, trong tin có nói hai người đã bàn bạc xong.
Để cho Trần Minh Quân càng thêm khó nghĩ là, Trịnh Hiểu Vy vậy mà quyết định tiếp tục lên đường đến Phiêu Miểu Cung mà không theo bên cạnh Long Thiên Vấn.
Nàng rốt cuộc đang suy tính chuyện gì?
Nếu như thật lòng với Long Thiên Vấn thì sẽ không đứng ở bên ngoài nghe lén hai người trò chuyện, còn nếu như muốn lợi dụng Long Thiên Vấn thì tại sao lại đồng ý tách ra?
Hơn nữa trong tin, Long Thiên Vấn cũng nói rất rõ ràng là khi hắn nói ra ý định của mình Trịnh Hiểu Vy không hề ngăn cản mà còn động viên hắn đi theo Trần Minh Quân.
Trần Minh Quân xoa xoa huyệt thái dương, thực sự đoán không ra trong hồ lô của nàng bán thuốc gì.
Nhưng mà để cho Long Thiên Vấn đến bên cạnh hắn, hắn cũng yên tâm hơn phần nào.

Dù sao ở nơi đất khách quê người này, thật khó khăn mới gặp được người anh em đồng hương.
Được rồi! Mặc kệ nàng có âm mưu gì, chỉ cần ta cẩn thận hơn là được.
Nghĩ như vậy, Trần Minh Quân truyền lại tin tức phản hồi cho Long Thiên Vấn sau đó chính mình cũng đứng lên đi ra ngoài lều vải, trở về phủ đệ của mình.
.......
Sáng sớm ngày hôm sau, nhóm binh sĩ được phân công đi khám xét khu chợ đen trở về.

Trong báo cáo ghi rất nhiều chi tiết liên quan đến cuộc điều tra lần này nhưng manh mối về dấu vết của Hiên Viên Chiến Thiên lại không có chút nào.
Trần Minh Quân xem xong bản báo cáo, đứng dậy hạ lệnh: " Triệu tập binh mã, chuẩn bị theo ta đi bắt tội phạm.

"
Chúng binh sĩ nghe vậy, tập thể mộng bức.
Đặc biệt là năm ngàn binh sĩ tinh nhuệ vừa trở về kia, bọn họ triệt để im lặng.
Phò mã định làm gì vậy?
Xem báo cáo xong lại triệu tập binh mã đi bắt tội phạm?
Khoan! Trong báo cáo hình như cũng không có gì liên quan đến nơi tội phạm ẩn náu a?
Báo cáo là do bọn hắn viết, nội dung bên trong ghi cái gì, không biết mới là lạ.

Mà cũng chính vì biết cho nên biểu hiện của Trần Minh Quân mới càng khiến cho bọn họ khó hiểu.
" Còn ngây ra đấy làm gì? " Lê Ngọc Anh đội lên mũ giáp, quát đám binh sĩ còn đang ngơ ngác.
Đám binh sĩ: "??? "
Công chúa đích thân dẫn quân?
Chẳng lẽ trong bản báo cáo thực sự có manh mối nào mà bọn hắn không ngờ đến?
Ai ngờ lại nghe Lê Ngọc Anh nói: " Ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Lần này đi bắt tội phạm, tất cả các ngươi nghe theo lệnh của phò mã.

"
Đám binh sĩ: "??? "
Lê Ngọc Anh hạ lệnh: " Tất cả binh sĩ trong đội tiên phong nghe lệnh! "
Những quân sĩ này lập tức hô lên: " Vâng! "
Lê Ngọc Anh leo lên chiến mã, hô: " Theo ta.

"
Những quân sĩ kia ào ào lên ngựa, vội vàng đuổi theo Lê Ngọc Anh.
Điểm này lại càng làm cho những quân sĩ còn lại thêm ngơ ngác, tự hỏi công chúa muốn đi đâu? Muốn làm gì?
Trần Minh Quân đợi đám người này rời khỏi, cũng leo lên ngựa hạ lệnh: " Theo ta đi bắt tội phạm.

"
" Rõ! " Chúng binh sĩ đồng thanh hô lên, tất cả bộ binh, cung binh, kỵ binh đều chuẩn bị sẵn sàng.
..........
Trong khu chợ đen, tại tầng cao nhất của một tòa lầu các.
Nếu như Trần Minh Quân ở nơi này chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là nơi tổ chức ra hội bán đấu giá.
Trong căn phòng, Hiên Viên Chiến Thiên ung dung ngồi gặm chân gà, uống rượu.

Ngồi đối diện với hắn là một người đầu tóc bạc trắng, cái lưng hơi còng, trên mặt đeo lên mặt nạ.
Hiên Viên Chiến Thiên gặm xong một cái chân gà, mở miệng hỏi: " Rốt cuộc thì đến khi nào ta mới có thể ra khỏi thành? "
Người kia đáp: " Tình thế bây giờ không tốt, e rằng ngươi sẽ phải đợi thêm một đoạn thời gian nữa.

"
Hắn nói thêm: " Hiểu Minh đại sư đã bị bắt, mặc dù ta tin hắn sẽ không khai ra cái gì nhưng cũng nên tìm biện pháp để hắn vĩnh viễn ngậm mồm lại.

"
Hiên Viên Chiến Thiên lấy một cái chân gà khác, đang gặm thì nghe vậy, đánh cái rùng mình thầm nghĩ những người này thực sự đủ hung ác, ngay cả người của mình cũng không buông tha.
Người kia nói: " Bây giờ trong thành, những người mà chúng ta xúi giục biểu tình đều đã bị bắt nhốt, chuyện đó không thể làm tiếp được.

"
" Cũng may đám quân lính của triều đình đến đây lục soát, không tra ra được manh mối nào cả.

"
" Bây giờ chỉ cần đợi phía triều đình bó chân bó tay, không tra ra được hung thủ.

Ta sẽ lần nữa xúi giục những thương hội trong chợ đen biểu tình, đòi dỡ bỏ lệnh phong thành.

"
Hiên Viên Chiến Thiên vui mồm hỏi: " Ngươi cảm thấy tiến hành kế đó một lần nữa sẽ có tác dụng sao? "
Người kia cười cười đáp: " Những người buôn bán trong chợ đêm tuy nguồn gốc hàng hóa không rõ xuất xứ nhưng đều đã hối lộ quan trên.

Lê Ngọc Anh muốn đụng đến bọn họ? "
Tuy người này không nói hết ý nhưng Hiên Viên Chiến Thiên cũng đại khái hiểu được, sau lưng của chợ đen có chống lưng, hơn nữa còn là những người mà ngay cả nhị công chúa muốn động vào cũng phải cân nhắc.
Chậc chậc, Đại Lê thật loạn!
Cũng vào lúc này, một tên thuộc hạ chạy vào bẩm báo: " Báo! Bẩm báo đại nhân, Trần Minh Quân dẫn theo hai mươi vạn quân sĩ tiến vào chợ đen.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui