Xuyên Không Chiến Kỷ Thiên Mệnh Chiến!


Khảo nghiệm kết thúc, Trần Minh Quân không ngoài dự đoán được nằm trong danh sách trở thành đệ tử của phân bộ La Sát Điện.

Dưới cái nhìn của những người khác có phần khâm phục nhưng vì đã chứng kiến hắn một mình chém giết đệ tử Hợp Hoan Tông nên không người nào dám nói gì.
" Nơi này từ nay về sau sẽ là động phủ của ngươi.

"
Trần Minh Quân nhờ có sự hướng dẫn của nữ đệ tử cũ, nhanh chóng đi đến động phủ của mình.

Cẩn thận cảm nhận một phen, hắn mới nhận ra sự khác thường.
" Có tụ linh trận! "
Người nữ đệ tử kia nghe vậy, tràn đầy sự tán thưởng nói: " Sư đệ quả nhiên lợi hại, vừa nhìn đã phát hiện ra trong động phủ có tụ linh trận.

"
Trần Minh Quân ngượng ngùng gãi gãi đầu, đáp: " Không giấu gì sư tỉ, ngày trước rảnh rỗi ta có từng nghiên cứu qua một chút liên quan đến trận pháp.

"
Lời này không ngờ lại khơi dậy sự hứng thú của nữ đệ tử kia, nàng đem Trần Minh Quân ép sát vào tường, thậm chí Trần Minh Quân có thể cảm nhận được trên thân thể mình đang có hai cái bánh pudding mềm mại cọ xát.
" Sư đệ, ngươi thật đặc biệt.

"
" Đầu tiên là sức chiến đấu phi thường, một mình chém giết cả đám đệ tử Hợp Hoan Tông.

"
" Bây giờ lại còn am hiểu trận pháp! "
" Sư tỷ thật muốn khám phá xem trên người ngươi còn cất giấu thứ gì.

"

Nói, hai bàn tay của nàng mang theo sự hư hỏng bắt đầu du tẩu khắp nơi khiến cho Trần Minh Quân mặt già đỏ lên.

Đã lớn đến thế này rồi, đây vẫn là lần đầu hắn bị một nữ tử chủ động khiêu khích.
" Sư tỷ, như vậy không tốt lắm đâu...!"
Trần Minh Quân mồm thì nói như vậy nhưng tay lại không thành thật chút nào, nắn bóp lấy vòng ba căng mọng của đối phương.

Hành động này của hắn lại chẳng ngờ khiến cho động tác của người nữ đệ tử kia dừng lại, thậm chí còn lùi về sau.
Nàng quay người rời đi, chỉ để lại một câu nói: " Ta gọi Sở Vân, sau này nếu có chuyện gì cần, ngươi có thể đến tìm ta.

"
Thấy bóng dáng đối phương đã đi xa, Trần Minh Quân mới rốt cuộc thở phào một hơi.

Hắn cũng không tin đối phương sẽ thật sự dễ dãi đến mức vừa gặp mặt chốc lát đã bế nhau lên giường như vậy.
" Xem ra biểu hiện của mình đã khiến cho bọn họ chú ý.

"
Theo hắn nghĩ, vừa rồi có lẽ là một hành vi thăm dò, may mắn hắn không biểu hiện gì khả nghi.
" Được rồi! Quay trở về chuyện chính thôi! "
Đem cửa động phủ đóng lại, hắn ngồi xếp bằng giữa tụ linh trận.

Tâm niệm vừa động, một đống bình bình lọ lọ lập tức xuất hiện trước mặt Trần Minh Quân.

Những đan dược này đều là tam phẩm Linh Hồn Đan, công dụng nâng cao linh hồn lực.
Nhất Khí Hóa Tam Thanh bây giờ hắn chỉ có thể thi triển tầng thứ nhất, nguyên nhân chủ yếu là vì linh hồn lực của hắn không đủ cho nên chưa thể luyện thành tầng thứ hai.
Nếu như tầng thứ nhất Phân Thân chỉ có công dụng biến một thành ba, đồng thời khiến cho tu vi bị hạ xuống thì tại tầng thứ hai này lại giúp cho mọi chuyện được giải quyết.
Chỉ cần một trong ba bộ phân thân nâng cao tu vi, hai cái còn lại cũng sẽ được nâng cao.
Không chỉ vậy, tại tầng thứ hai, bất luận một trong ba bộ phân thân học được, luyện được cái gì thì hai cái còn lại cũng được hưởng cùng.
Đây chính là điểm nghịch thiên của Nhất Khí Hóa Tam Thanh do Trần Minh Quân sáng chế ra.

Đợi đến khi luyện đến tầng thứ ba mới càng thêm lợi hại, ba bộ phân thân sẽ có suy nghĩ của riêng mình, tự chủ hành động.

Đến khi cả ba bộ phân thân cùng hợp nhất, thực lực sẽ tăng lên một đại cảnh giới.
Đường đến Chiến Thần Điện, Đạo Tông nguy cơ trùng trùng, hắn sao có thể không sớm làm ra chuẩn bị được.

Hơn nữa, Chiến Thần Điện là Thánh Tông, Đạo Tông tuy xuống dốc vẫn là Cửu Tinh thế lực.

Lấy tu vi cùng tuổi tác sau khi thực hiện Phân Thân hắn cũng có chút không nắm chắc sẽ đạt được mục tiêu của mình.
......................
Ở một bên khác, Đạo Quân ( bộ phân thân Trần Minh Quân dùng đến Đạo Tông tu Đạo) cùng với Long Thiên Vấn đang âm thầm trèo lên một ngọn núi đá.
Ngọn núi này có tên Cô Sơn, trên đỉnh núi có vô số loại yêu cầm lựa chọn làm tổ.

Thông thường sẽ không có tên điên nào mò đến gần khu vực này bởi vì những yêu cầm này thực lực vô cùng cường đại, tính tình khát máu.
Long Thiên Vấn lo lắng hỏi: " Minh Quân, ngươi rốt cuộc định làm gì? "
Trần Minh Quân hai tay bán chặt dây thừng, đơn giản giải thích: " Thu phục yêu cầm làm thú cưỡi.

"
" Từ đây đến Đạo Tông còn cả chặng đường dài, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta đi bộ? "
Long Thiên Vấn nghĩ cũng đúng, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: " Ngươi muốn bắt yêu cầm mấy phẩm? "
Trần Minh Quân cười đáp: " Yên tâm, không mạnh.

"
Nghe vậy, Long Thiên Vấn vốn định thở phào một hơi nào ngờ tình cờ trông thấy tứ phẩm yêu cầm kết thành từng bầy bay lượn thoáng qua.
Hắn run giọng hỏi: " Chẳng lẽ ngươi muốn bắt tứ phẩm yêu cầm? "
Sở dĩ Long Thiên Vấn sẽ sợ thành dạng này cũng không thể trách hắn được, vì những yêu cầm này mặc dù đều thuộc hàng tứ phẩm nhưng đều đã ở vào kỳ trưởng thành, thực lực hơn xa đám ngũ phẩm mà Trần Minh Quân mua cho quân đội dùng.
Trần Minh Quân cười nói: " Sao ta lại có thể đi bắt đám tứ phẩm này được.


"
Long Thiên Vấn lau mồ hôi trên trán, tươi cười: " Xem ra não ngươi còn dùng được...!"
Lời còn chưa nói xong, câu nói tiếp theo của Trần Minh Quân lập tức khí hắn đứng hình, chỉ nghe Trần Minh Quân nói: " Tứ phẩm thấp như vậy bắt làm gì, muốn bắt thì phải bắt ngũ phẩm.

"
"...!" Long Thiên Vấn có một loại cảm giác mình đang bị kéo đi tìm đường chết, nhất thời không biết nên dùng từ ngữ gì chửi thằng bạn mình.

" Móa! Muốn chết thì ngươi đi một mình đi, ta leo xuống! "
Trần Minh Quân chẳng thèm để ý chút nào, nhàn nhạt nói: " Được a! Ngươi xuống trước đợi a.

"
" Nhưng ngươi cần phải cẩn thận, bên dưới còn đang có không ít yêu thú chờ đợi ngươi đây.

"
Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy bị đám yêu thú tứ, ngũ phẩm đuổi một đường, Long Thiên Vấn nuốt nước bọt ' ực ' một cái, lựa chọn tiếp tục leo lên.
Trong lòng âm thầm hối hận, biết trước thì ta đã không theo tên khốn này a!
Đáng tiếc, trên đời làm gì có thuốc hối hận, đâm lao phải theo lao thôi.
Trần Minh Quân an ủi: " Yên tâm, đám yêu cầm kia sẽ không rảnh tấn công chúng ta.

"
Long Thiên Vấn nghi hoặc hỏi: " Vì sao ngươi khẳng định vậy? "
Trần Minh Quân nhếch miệng cười: " Trên đường đi ta đa rải rất nhiều thuốc hấp dẫn yêu thú, dụ bọn chúng đến địa bàn của Kim Dực Phi Phong Thú.

"
" Kim Dực Phi Phong Thú là vương của ngọn núi này, nó sẽ không tha thứ cho hành vi xâm nhập địa bàn này.

"
Long Thiên Vấn chợt hiểu ra: " Cho nên nó sẽ phái yêu cầm kia tấn công đám yêu thú ở bên dưới? "
Trần Minh Quân khẽ gật đầu: " Đúng vậy! "
Long Thiên Vấn lúc này mới biết vì nguyên nhân gì mà hai người bọn họ lại có thể một đường thuận lợi leo núi.
À mà khoan!

" Ngươi nói, ngươi rải thuốc hấp dẫn ma thú? "
Trần Minh Quân không có ý phủ nhận, gật đầu nói: " Đúng luôn.

"
Long Thiên Vấn giận đến hai mắt bốc hỏa, khó trách suốt chặng đường đến núi Cô Phong bọn hắn lại bị nhiều yêu thú truy sát như vậy, hóa ra do thằng khốn này tạo ra.

Cảm nhận được sát khí từ bên dưới dâng lên, Trần Minh Quân cười làm hòa: " Đừng tức giận mà bạn hiền, đợi sự tình thành công ta lại giúp ngươi bắt một con yêu thú lợi hại là được chứ gì? "
Long Thiên Vấn nghe vậy, cơn giận nguôi ngoai đi đôi chút nhưng cảm giác khó chịu trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Hai người leo thêm một hồi thì lên đến đỉnh núi, Trần Minh Quân ra hiệu cho Long Thiên Vấn ẩn nấp còn chính mình thì đi đến tổ của Kim Dực Phi Phong Thú.
Tâm niệm vừa động, một đống hoa hoa quả quả khô lập tức xuất hiện.
Lúc này Kim Dực Phi Phong Thú còn đang mải chiến đấu với những kẻ dám cả gan tiến vào lãnh thổ của nó cho nên không rảnh để ý đến nơi này.
Trần Minh Quân không chút khó khăn bố trí ra một cái tam phẩm liên hoàn khốn trận cùng với đem đống hoa hỏa quả quả khô ném vào trong tổ của Kim Dực Phi Phong Thú.
Nói thật, hắn rất muốn bố trí ra tứ phẩm liên hoàn khốn trận nhưng tiếc là việc thi triển và duy trì Nhất Khí Hoá Tam Thanh đã khiến hắn tiêu tốn quá nhiều linh hồn lực, tam phẩm liên hoàn khốn trận đã là cực hạn.
Bố trí xong tất cả, Trần Minh Quân lấy ra một ngọn lửa ném vào tổ của Kim Dực Phi Phong Thú.

Đám cháy nhờ có gió mà nhanh chóng trở nên to hơn chỉ trong chốc lát, khắp đỉnh núi bốc lên một luồng khói đen, khắp không gian tản mát ra mùi hương kỳ dị.
Bên dưới, Kim Dực Phi Phong Thú thấy tổ của mình bị cháy, nó gầm lên một tiếng giận giữ sau đó huy động hai cánh bay vọt thẳng lên đỉnh núi.
Trần Minh Quân cùng với Long Thiên Vấn trốn ở cách đó không xa, lúc này mới được tận mắt trông thấy bộ dáng của Kim Dực Phi Phong Thú.
Kim Dực Phi Phong Thú có thân hình và đuôi như sư tử, cái đầu giống đại bàng, lưng mọc ra hai cánh, lông vũ vàng óng cứng rắn như vàng.
Thất Phẩm ma thú!
Nó bay vòng quanh cái tổ đang bốc cháy của mình phẫn nộ gào thét, trên người khó tránh khỏi dính phải mùi hương kỳ dị kia.

Bất chợt, đám yêu cầm ở gần khu vực này giống như điện loạn, lao đến đỉnh núi, nhắm thẳng về phía cột khói đen.
Kim Dực Phi Phong Thú huy động đôi cánh to lớn tạo thành một trận cuồng phong đem ngọn lửa dập tắt sau đó đôi mắt tràn đầy vẻ cảnh cáo nhìn những con yêu cầm đang lao đến, nhưng nó không ngờ được Trần Minh Quân chỉ đợi có như thế.
Mùi hương kỳ dị này vốn chính là ' lễ vật ' mà Trần Minh Quân cố ý chuẩn bị cho nó!
Đống hoa quả khô kia vốn là hai loại dược liệu, một khi đốt lên sẽ có tác dụ như thuốc dụ thú, ngoài ra nó sẽ khiến cho những con yêu thú ngửi vào trở nên điên cuồng, sinh ra ảo giác.

Quả không phải vậy, lập tức càng lúc càng có nhiều yêu cầm bị thu hút tới đỉnh Cô Phong.

Bọn chúng đồng loạt vây công lấy Kim Dực Phi Phong Thú, tuy phẩm cấp thấp hơn nhưng số lượng rất nhiều.
Kim Dực Phi Phong Thú thân là thất phẩm yêu thú tự nhiên đã có trí khôn, nó nhận ra mùi hương trên người mình có vấn đề nhưng nó dùng đủ mọi cách vẫn không cách nào xua tan đi được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận