Võ Quân vỗ trán một cái, bật thốt lên: " Ta phải hóa trang thành Lưu Bị mới đúng mà ! "
Trong phim điện ảnh chẳng phải Triệu Vân rất nghe lời Lưu Bị sao ?
Còn có người này số mệnh vô cùng may mắn, không chỉ kết nghĩa với hai vị tướng tài lại còn có thể mời được quân sư tài giỏi Gia Cát Lượng.
Biết đâu hôm nay mượn vía của hắn thu phục được Triệu Vân.
Thế là hắn chạy vào trong phòng, tẩy rửa lớp phấn đỏ, đổ sang một bộ quần áo khác, đầu tóc buộc lại gọn gàng, hông đeo hai thanh bội kiếm.
Một lần nữa bước ra ngoài, trước sự kinh ngạc của đám thuộc hạ, hô lên: " Ngày hôm nay hãy gọi ta là Lưu Huyền Đức ! "
Hiên Viên Chiến Thiên: " ....!"
Việt Hùng : " ...!"
Dương Hoàng Anh : " ....!"
Lăng Phong: " ....!"
Đám quân sĩ: " ....!"
Trong lòng của bọn họ đều có chung một suy nghĩ: " Phò mã hôm nay có bệnh ? "
Nghĩ thử một chút, một kẻ chuyên dùng đao nhưng lại đeo kiếm...!không phải bị bệnh thì là gì ?
Hiên Viên Chiến Thiên là người tinh ý, thấy Trần Minh Quân khác thường liền mở miệng hỏi thăm: " Đại nhân thay tên đổi họ lại còn cố ý ngụy trang ra ngoài, không biết dự định làm chuyện gì ? "
Võ Quân ngẩng mặt lên trời ngạo nghễ nói: " Ta đi dự Hồng Môn Yến.
"
Nói xong, phất ống tay áo đi thẳng về phía tổng bộ của Thăng Long Hội.
Câu nói này nếu như để Long Thiên Vấn nghe được chắc chắn sẽ khịt mũi coi thường.
Đến gặp người thôi làm gì đến mức như năm xưa Quan Vân Trường một mình đến dự Hồng Môn Yến của Đông Ngô.
................
Kiến trúc bên trong Chiến Thần Điện được phân ra thành Thành Nội - Thành Ngoại.
Thành Ngoại thì chính là bức tường thành bao bọc ở ngoài cùng, nơi người người đều thấy được.
Còn Thành Nội chính là khu vực mà các thi sinh đi vào dự thi, đồng thời cũng là nơi các thầy cô ở, phát hành và giao nộp nhiệm vụ, thư viện.....!
Các kiến trúc nòng cốt đều ở Thành Nội.
Ngoài ra, tổng bộ của các liên minh cũng được đặt ở bên trong Thành Nội.
Tổng bộ của Thăng Long Hội cũng không ngoại lệ, nó nằm ở một nơi có địa thế rất tốt, nhìn sông dựa núi.
Nhưng xung quanh lại tương đối vắng vẻ, trong bán kính mấy trăm dặm cũng chỉ có một mình bọn họ ở nơi này.
Khi Võ Quân đi tới bên ngoài cửa, hai người gác cổng không hỏi gì cả lập tức dẫn đường cho hắn đi vào trong đại điện.
Phản ứng này của bọn họ làm cho Võ Quân hơi nghi hoặc một chút, theo hắn nghĩ như vậy quá không giống với tình tiết bình thường.
Hắn đọc tiểu thuyết mạng từng thấy mỗi khi nhân vật chính đi tới đâu đều sẽ lập tức nhảy ra một vài tên ' dùng mắt chó khinh thường người khác ' làm khó dễ.
Đằng này thiệp mời còn chưa đưa ra đã dẫn mình vào trong, quả thực quá khác thường.
Cứ ngỡ mình sẽ được hóa thân thành Quan Vân Trường, một người một kiếm độc chiến sát thủ nhưng khi bước vào trong đại điện hắn mới phát hiện ra mình đã nghĩ nhiều rồi.
Bởi vì cả một đại điện rộng lớn hiện giờ đã đầy ắp người, nhìn bộ dạng của bọn hắn không giống như muốn động thủ.
Những người có mặt ở đây đều giống như bộ độ đã được trải qua huấn luyện nhiều năm, dáng đứng nghiêm trang, thần thái nghiêm nghị.
Võ Quân vừa xuất hiện, tất cả mọi người lập tức quỳ một chân xuống, hướng về phía hắn hô lên: " Cung nghênh thái tử giá lâm ! "
Tất cả đều như vậy chỉ riêng có một người còn ngồi trên bảo tọa, nếu Võ Quân đoán không sai thì kẻ này chắc hẳn là vị hội trưởng trong truyền thuyết kia.
Triệu Vân !
Hai người lần thứ nhất gặp nhau, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, người nào cũng muốn thăm dò một chút đối phương.
" Tấn công bằng linh hồn lực ? "
Võ Quân hơi nhếch miệng , vận chuyển linh hồn lực đáp trả.
Cả hai giao thủ trong chốc lát, Võ Quân cuối cùng cũng rơi vào hạ phong.
Triệu Vân đem công kích bằng linh hồn lực thu hồi, cười nói: " Xem ra ngươi cũng chỉ có như vậy.
"
Võ Quân cười nhếch miệng: " Chẳng qua ngươi tu luyện sớm hơn ta vài năm thôi.
"
Triệu Vân nhún vai: " Kẻ yếu luôn chỉ biết viện cớ.
"
Võ Quân không yếu thế chút nào, phản biện lại: " Kẻ có lợi luôn tỏ vẻ công bằng.
"
Bây giờ nhìn kĩ lại mới thấy tạo hình của Triệu Vân này cùng với vị ' Triệu Vân ' kia có đến mấy phần giống nhau, cùng mặc một bộ chiến giáp trắng, cùng dùng một cây ngân thương, tướng mạo cũng tuấn tú như mỹ nam tử.
Nhưng vị Triệu tướng quân này lạ lắm.
Cơ ngực hơi to a ?
Nếu như tầm cỡ như vận động viên Lý Đức thì còn miễn miễn cưỡng cưỡng gần to bằng.
Lạ ở chỗ, vóc dáng người này tương đối mảnh mai, nếu thế thì cơ ngực sao mà to vậy được ?
Trừ khi.....
Võ Quân còn đang mải phân tích thì một bàn Linh Sa Trận đã được người khiêng ra đặt ở trung tâm đại điện.
Triệu Vân nói: " Nghe đồn thái tử vừa lập kỉ lục mới trong phần thi đánh trận, không biết có dám so tài với bản tướng không ? "
Võ Quân hơi hơi kinh ngạc, tự hỏi ta lập kỉ lục thật hay giả vậy vì sao không ai nói cho ta biết việc này ?
Bất quá nếu đối phương muốn so tài đánh trận, hắn cũng không ngại đồng ý.
Cả hai người đứng ở hai bên Linh Sa Trận, Võ Quân giờ mới để ý đến bàn Linh Sa Trận này so với cái dùng trong cuộc thi lớn hơn gấp mười mấy lần, bản đồ bên trong cũng phong phú hơn rất nhiều.
Triệu Vân giới thiệu: " Linh Sa Trận này là bản cao cấp hơn cái dùng trong cuộc thi rất nhiều, bên trong mỗi người sẽ vào vai vua của một nước.
"
" Ngoài ra thì tình thế ở bên trong có rất nhiều biến hóa, người tham gia không chỉ phải lo đánh trận mà còn phải trị quốc.
"
Đôi lời giải thích cũng đã giúp Võ Quân hiểu được sự lợi hại của Linh Sa Trận phiên bản cao cấp này, đơn giản đến nói thì nó mô phỏng lại hai quốc gia ở ngoài đời thực giúp người ta rèn luyện cả văn lẫn võ.
Nhưng nếu là một cuộc tranh tài, có lẽ Triệu Vân cùng hắn so tài cả văn lẫn võ rồi.
Cũng tốt, làm thế đỡ tốn thời gian.
Dưới sự chứng kiến của các thành viên Thăng Long Hội, Võ Quân cùng Triệu Vân đồng thời tiến vào Linh Sa Trận.
Nhưng có một điều Võ Quân không lường trước được chính là ngay khi hai người vừa tiến vào, trên Linh Sa Trận lập tức xuất hiện hai cái màn hình, một cái chiếu lên hình ảnh của hắn, cái còn lại thì chiếu lên hình ảnh của Triệu Vân.
Cả hai người đều lấy bối cảnh như nhau để bắt đầu, tạm gọi vương quốc của hai người lần lượt là Vương Quốc A và Vương Quốc B.
Triệu Vân sau khi hóa thân vào Linh Sa Trận liền lập tức sai người đi tìm hiểu tình hình hiện giờ của vương quốc, thức suốt đêm để giải quyết chuyện triều chính.
Còn Võ Quân thì chẳng làm gì cả, rảnh rỗi thì đọc tấu chương, đến giờ thì lên giường đắp chăn đi ngủ.
Điều này khiến cho những người ở bên ngoài rất thất vọng, bọn họ không kỳ vọng thái tử sẽ trở thành bậc minh quân nhưng ít nhất cũng không thể bỏ bê triều chính thế này.
" Xem ra việc phò tá thái tử chúng ta cần phải nghĩ lại.
"
" Đúng vậy, nếu thái tử chỉ là một kẻ lười biếng như thế này, cho dù lấy lại được Đại Trần cũng sẽ sập sớm thôi.
"
" Còn nhớ Liệt Thiên Võ Hoàng năm đó chinh chiến thiên hạ, thức thâu đêm lo chuyện triều chính.
Aizzzz.....!sao ngài ấy lại có thể sinh ra một đứa con trai thế này cơ chứ.
"
......
Ngày thứ hai, Võ Quân không lười biếng nằm phơi nắng cũng không đọc tấu chương nữa mà cải trang thành một người dân thường đi dạo khắp kinh thành.
Chỉ sử dụng vài thủ đoạn nhỏ đã cắt dấu được những kẻ âm thầm bám theo, một mình một ngựa đi đến những thành trì lân cận.
Có như vậy hắn mới biết, ngoại trừ Kinh Thành vẫn như thường ngày ồn ào tấp nập ra những nơi còn lại cảnh hoan tàn khắp nơi, đất đai hạn hán, dân chúng đói khổ.
Hắn từng đi qua rất nhiều ngôi làng bị chết vì đói, xác chết vạ vật đầy đường.
Có những nơi thì lại người dân phải sống trong cảnh ngập lụt, trâu bò bị nước lớn cuốn trôi, dân không chết vì lũ cũng chết vì đói do không có lương thực tiếp tế.
" Chậc chậc, vậy mà trong tấu chương chỉ nói năm nay mùa màng thất thu cho nên dân chúng nghèo khó hơn so với hàng năm chút ít.
"
" Thế này còn gọi là nghèo khó chút ít sao ? Rõ ràng đều chết đói a ! "
" Còn có tấu chương báo vùng này mưa nhiều nên nước chảy lớn, dân chúng không qua lại trên sông được nên hàng hóa tắc nghẽn.
"
" Nước chảy lớn một chút ? Những tên quan đại thần này cũng thật sự biết dùng từ a.
"
" Nước quả thật chảy rất lớn khiến cho hai bên bờ không giao thương hàng hóa được nhưng đây rõ ràng là ngập lụt và lũ lụt a.
"
" Đúng là éo thể tin mấy cái bản tấu chương ấy được, thực sự quá lươn lẹo ! "
Võ Quân thúc ngựa quay trở về kinh thành.
Trong cuộc vi hành này hắn cũng đã gặp không ít người vì đói khổ mà trở thành cướp thậm chí còn có những ngôi làng tự mình thành lập sơn trại, làm sơn tặc chỉ vì đi cướp lương thực của triều đình để lấp đầy cái bụng đói.
Nếu để tình hình này tiếp tục diễn ra như vậy chỉ e chẳng bao lâu nữa vương quốc của hắn sẽ toang.
Trở về kinh thành, Võ Quân cũng không lập tức trách tội những tên đại thần kia mà hẹn gặp riêng từng người một.
Điều khó hiểu là mỗi một vị trước khi đi vào đều mặt mày tràn đầy vẻ lo sợ nhưng khi bước ra lại tinh thần phấn chấn, nhiệt huyết bừng bừng chạy trở về phủ.
Cho đến khi gặp xong vị quan cuối cùng, Võ Quân mới lười biếng truyền lệnh: " Quách công công, truyền lệnh của ta triệu tập tất cả các quan quận, huyện lớn nhỏ về đây cho ta.
"
" Còn có, từ mai ta sẽ chỉ ăn bánh bột nướng.
"
" Số lương thực trong cung mang đến các thành trì bên cạnh phân phát cho người dân nghèo đi.
"
Quách công công khuyên can: " Bệ hạ chuyện này không thể được ! Long thể của ngài quan trọng ! "
Võ Quân phẩy tay nói: " Ý trẫm đã quyết, ngươi cứ làm như vậy đi.
"