" Đến rồi thì ngồi đi.
"
Ma Quân biết một khi cánh cửa kia đóng lại, mình đã rơi vào trong tay của đối phương.
Hiện giờ chỉ một tiếng hét hay xảy ra bất cứ động tĩnh gì thì hắn có nhảy xuống sông cũng rửa không sạch tội.
Thôi thì cứ xem đối phương tính giở trò gì đã vậy.
Hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn trà, hỏi: " Phu nhân tìm ta có chuyện gì? "
Nhị phu nhân uyển chuyển đi đến, mỗi một bước đi lại tạo ra sự rung lắc trên thân thể khiến người ta khó lòng rời mắt.
Ngồi xuống ở phía đối diện, nhị phu nhân hỏi: " Không dám uống trà, sợ ta hạ xuân dược sao? "
Ma Quân không trả lời nhưng ý nghĩ của hắn chính là như vậy.
Nhị phu nhân tự mình rót cho mình một chén trà, chậm rãi nói: " Yên tâm đi, ta sẽ không ra tay với ngươi.
"
Dù cho tận mắt chứng kiến nhị phu nhân uống, Ma Quân vẫn như cũ không có ý định uống bởi vì thủ đoạn hạ độc một người có nhiều lắm.
Hắn nói: " Xin phu nhân đi thẳng vào vấn đề.
"
Nhị phu nhân khẽ gật đầu, bắt đầu phân tích: " Ngươi lẻn vào Lý Phủ chắc chắn là vì làm suy yếu thực lực của Lý gia sau đó thâu tóm Lý gia a.
"
" Nếu như ta đoán không sai, trong tay của Dương Triệu Mẫn cũng có một khối lưu ảnh ngọc thu lại cảnh ta và Lý Thông đi.
"
Đối với câu nói này Ma Quân chỉ khẽ gật đầu.
Nhị phu nhân hỏi tiếp: " Ngươi làm như vậy chắc chỉ để muốn mượn tay Lý Thông giết Lý Thạch? "
Ma Quân không hề che giấu nữa, gật đầu.
Nếu đối phương đã mời mình đến đây chắc hẳn là đã xem thấu kế hoạch của mình rồi, hắn tại sao phải giấu giếm nữa?
Bỗng nhiên nhị phu nhân nhìn vào nước trong chén trà, hỏi: " Còn có một việc ta muốn hỏi, cái chết con của ta có phải cũng nằm trong kế hoạch của ngươi không? "
Ma Quân tiếp tục gật đầu.
Ánh mắt của nhị phu nhân lộ rõ vẻ buồn rầu, nói: " Quả nhiên chết không oan a! "
Ma Quân nghe vậy thì tò mò hỏi: " Ngươi không hận ta? "
Nhị phu nhân lắc đầu, đáp: " An nhi còn quá khờ dại, chết trong tay một người thông minh như ngươi không oan.
Vị cô nương hoa khôi của Vĩnh Xuân Viện chắc hẳn cũng cùng một bọn với ngươi đi.
"
Ma Quân khẽ gật đầu, xác thực người này đã nhìn ra tám, chín phần mười kế hoạch của hắn.
Nhị phu nhân thở dài nói: " Người chết vì kỹ nữ lầu xanh thì không trách ai được, chỉ do ta dạy bảo không nghiêm.
"
" Với lại, đây có lẽ cũng là ý trời.
"
Người này càng nói lại càng khiến cho Ma Quân như người bị lọt vào sương mù, càng ngày càng khó đoán đối phương đang có toan tính gì.
Bà ta hỏi: " Lý Thông chết rồi, ngươi không lẽ còn có kế hoạch khác có thể thực hiện? "
Ma Quân nói thẳng: " Nếu phu nhân gọi ta đến đây để thăm dò ta thì vẫn khuyên phu nhân nên từ bỏ ý định đi.
"
Nhưng hắn lại không thể nào ngờ được, nhị phu nhân lại nói: " Ngươi hiểu lầm rồi, ta mong hắn chết! "
Ma Quân hỏi: " Tại sao? "
Nhị phu nhân trả lời: " Thật ra trước khi ta gả cho hắn ta đã yêu một người, nhưng vì gia đình ép buộc ta mới phải gả cho Lý Thạch.
"
" Huân nhi cũng không phải con của Lý Thạch mà là con của người kia.
"
Ma Quân đến bây giờ mới biết được việc này, khó trách Lý Huân và Lý An có cùng một phụ thân nhưng lớn lên lại khác nhau như vậy.
Ban đầu hắn còn cứ nghĩ Lý An giống nhà ngoại cho nên thế, hóa ra mọi chuyện không phải vậy.
Lý Thạch a Lý Thạch! Ta nên gọi ngươi là Thạch Nhím hay Chúa Tể Của Những Chiếc Vỏ đây?
Hắn nổi lòng tò mò hỏi: " Vậy còn Lý Thành thì sao? "
Nhị phu nhân tổng cộng sinh ra hai người con, đứa đầu là Lý An, đứa sau là Lý Thành.
Nhưng vì Lý Thành còn quá nhỏ cho nên bị loại khỏi danh sách cuộc cạnh tranh người thừa kế.
Nhị phu nhân đáp: " Lý Thành thì thật đúng là con của Lý Thạch.
"
Ma Quân khẽ " À " một tiếng, xem ra tên Lý Thạch này còn có cứu vãn nha!
Nhị phu nhân nói tiếp: " Ta biết đại cục giờ đã thành, chỉ mong ngươi có thể tha cho hai mẹ con ta.
Ta có thể lập xuống lời thề thiên đạo rằng cả đời này sẽ nghe theo lệnh của ngươi, không sinh ra lòng phản bội.
"
" Bây giờ ta chỉ còn có Lý Thành, mong ngươi rủ lòng thương hại.
"
Ma Quân cười hỏi: " Vì sao ngươi không đi đem kế hoạch của ta nói cho Lý Thạch? Làm như vậy chẳng phải sẽ phá hỏng kế hoạch của ta sao? "
Nhị phu nhân lắc đầu, thở dài nói: " Trong tay ngươi chắc hẳn còn giữ lại những lưu ảnh ngọc của ta và Dương Triệu Mẫn, một khi những thứ đó đến tay Lý Thạch thì mẹ con ta cũng không sống nổi.
"
" Vả lại so với ngươi, ta càng hận Lý Thạch.
"
" Hắn biết truyện của Huân nhi liền thuê sát thủ giết người kia, những năm tháng sau đó cũng hành hạ ta như thú vật tiêu khiển.
"
" Lý Thạch nên chết! "
Ma Quân lâm vào trong suy nghĩ, hắn muốn thâu tóm lấy Lý gia nhưng Lý gia cũng cần có một người đứng đầu hơn nữa phải trung thành với hắn.
Đồng thời hắn cũng không muốn tương lai của đồ đệ mình bị chôn vùi ở Lý Phủ nhỏ bé này nên hắn cũng không muốn Lý Thanh Dương tiếp quản vị trí gia chủ.
Còn như đồng ý với nhị phu nhân, tương lai Lý Thành sẽ đứng lên đảm nhiệm gia chủ, hắn vẫn như cũ thâu tóm lấy Lý phủ có thể nói một mũi tên bắn trúng hai con chim.
Ma Quân gật đầu nói: " Thôi được, chuyện này trước cứ quyết định như vậy đi.
Nhưng Lý Thành cũng phải lập xuống lời thề thiên đạo, cả đời hiệu trung với ta.
"
Nhị phu nhân chắp tay: " Cảm ơn đại nhân! "
Kể từ giờ phút này xưng hô giữa hai người cũng đã thay đổi.
Đột nhiên nhị phu nhân đem lớp áo ngoài cởi ra để lộ ra thân hình quyến rũ, làm da trắng hồng mịn màng không khác gì thiếu nữ mới ngoài hai mươi của mình.
Hành động này để cho Ma Quân khẽ nhíu mày, đề cao cảnh giác hỏi: " Ngươi muốn làm gì? "
Nhị phu nhân đi đến phía trước Ma Quân, quỳ xuống nói: " Cái này coi như là quà cảm ơn của Chu Thanh Huệ ta.
"
Nói xong cúi đầu xuống.
...............................
Chiều tà, Ma Quân quay trở lại chỗ đứng gác thì bất ngờ gặp Tiểu Quế Tử.
Tiểu Quế Tử vừa trông thấy hắn thì chạy đến hỏi thăm: " Huynh đệ, nghe nói ngươi bị nhị phu nhân gọi đi cả một buổi chiều, có bị làm sao không? Ta nghe nói tính khí của vị nhị phu nhân này rất ghê gớm, thường xuyên chửi mắng hạ nhân.
"
Ma Quân còn đang muốn trấn an hắn thì lại nghe Tiểu Quế Tử kêu lên: " A! Thường Tiếu, cạp quần ngươi tại sao lại có một sợi tóc đen dài như vậy? Có phải ngươi vừa trốn đi Vĩnh Xuân Viện không? "
Ma Quân mặt mo nóng lên vội giải thích: " Không có, chắc lúc đi giặt quần áo vô tình vướng phải tóc của nha hoàn nào đấy thôi.
"
Tiểu Quế Tử tiến đến gần, ngửi ngửi, nói: " Ngươi còn chối nữa à, trên người ngươi chỗ nào cũng sực mùi thơm của nữ nhân.
Còn không mau khai ra ta liền đem chuyện này nói cho đội trưởng.
"
Sợ tên này làm lớn chuyện, Ma Quân đành phải hứa bao hắn đến Vĩnh Xuân Viện vui chơi một lần coi như là phí bịt miệng.
Nhưng sợ những người khác cũng phát hiện, hắn đành phải trốn đi tắm, thay quần áo rồi mới quay trở về chỗ gác.
Trong phủ đang tổ chức tang lễ cho hai vị công tử nên thời gian của các ca trực lệch hơn so thường lệ.
Đến nửa đêm Ma Quân mới hết ca, hắn vừa đi vừa hát trong lòng tương đối vui vẻ, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh đêm nay lại cùng Chu Hồng Điệp ' giải độc'.
Nhưng khi hắn vừa mở cửa phòng ra thì thấy trong phòng vẫn như hôm qua tối om, còn Chu Hồng Điệp thì đang cuộn tròn chăn nằm trên giường.
Điều này lại càng khiến Ma Quân thấy vui vẻ, thầm nghĩ không lẽ ma nữ này cũng biết xấu hổ.
Nào ngờ hắn vừa cài cửa xong thì bỗng nhiên có một con dao găm kề vào cổ, giọng nói lạnh lùng của Chu Hồng Điệp cũng theo đó vang lên: " Nói xem, ngươi rốt cuộc là ai? Gia nhập La Sát Điện của bọn ta là vì có mục đích gì? "
Ma Quân trong lòng thì đang nghĩ cách ứng phó tình huống này nhưng ngoài miệng thì vẫn hỏi ngược lại: " Phân bộ trưởng, ngài làm vậy là có ý gì? Kéo quần lên liền muốn giết người để không phải chịu trách nghiệm? "
Chu Hồng Điệp hừ lạnh, nói: " Bớt giả bộ đi, tốt nhất ngươi nên thành thật.
"
Ma Quân nhân lúc đối phương lộ ra một giây sơ hở, trở người muốn phản kích nhưng lại bị Chu Hồng Diệp áp chế lại.
Tư thế của hai người lúc này nhìn cũng khá vi diệu, nam nằm ngửa ở dưới, nữ thì cưỡi ở trên.
Chu Hồng Điệp nghiêm mặt lại: " Sao hả? Ngươi không trả lời được? "
Ma Quân thì lại để tâm đến một chuyện khác, hỏi: " Phân bộ trưởng, đừng nói là ngài đang không mặc...? "
Gương mặt xinh đẹp của Chu Hồng Điệp đỏ lên đặc biệt là phản ứng của thân thể Ma Quân khiến cho nàng lại càng ngượng ngùng.
Ma Quân nhân cơ hội này đem nàng đè xuống, vị trí của hai người trong chốc lát đảo ngược nhưng vì thân hình Ma Quân cao lớn hơn Chu Hồng Điệp nên hắn không chọn cách ngồi lên trên người nàng.
Chu Hồng Điệp thấy con dao găm tẩm cực độc trong tay đã bị hất qua một bên, nội tâm có chút hoảng.
Tu vi nàng mới chỉ khôi phục được một chút với lại không duy trì được lâu, đợi độc tính lại đánh tới thì lại hóa thành phàm nhân.
Nàng giãy giụa hỏi: " Ngươi muốn làm gì? ".