Xuyên Không Chiến Kỷ Thiên Mệnh Chiến!


Từ chợ phiên trở về, Trần Minh Quân bắt đầu xuống bếp nấu đồ ăn còn Lê Ngọc Anh đem những đồ vật mua được bố trí quanh nhà.

Cho đến khi trời tối, bởi vì thời đại này chưa có đèn dầu cho nên hai người tận dụng ánh sáng từ mặt trăng chiếu xuống, lựa chọn một khu vực sạch sẽ bắt đầu ngồi xuống ăn cơm.
Luận theo phép tắc, lễ nghi thì chỉ có Trần Minh Quân được ngồi ở đây còn Lê Ngọc Anh phải ngồi dưới bếp để ăn thế nhưng hắn nói ở nơi này chỉ có hai người không cần câu nệ tiểu tiết, nếu như mỗi người ăn một nơi thì quá cô đơn.

Lê Ngọc Anh đắn đo mãi mới lựa chọn cùng ngồi xuống dùng bữa.
Mâm cơm rất giản dị, chỉ có một cái nồi đất cùng một đĩa thịt lợn nhỏ đã được đảo cháy cạnh.

Trần Minh Quân đem nắp nồi đất bỏ ra, khói trắng nghi ngút bốc lên để lộ ra trong nồi có khoai lang độn với hạt ngô đầy ắp nồi nhỏ.

Trưa hôm nay chỉ ăn được có một củ khoai cầm hơi, Lê Ngọc Anh đã sớm đói meo cả bụng nhưng vẫn không dám đụng đũa.

Bởi vì thời bấy giờ có một quy tắc bất thành văn, phu quân phải ăn trước còn thừa mới đến thê tử ăn.
Trần Minh Quân tính tình phóng khoáng chẳng quan tâm cái gì tục các gì lệ, hắn lấy bát của nương tử, đơm đầy sau đó dùng đũa gắp cho nàng mấy miếng thịt.
"Nương tử, mau ăn đi kẻo nguội." Hắn cười cười, lấy bát của mình cũng đơm một bát sau đó bắt đầu ăn.

Cả ngày hôm nay không có gì bỏ vào bụng, bây giờ hắn thực sự rất đói rồi.
"Thế nhưng...." Lê Ngọc Anh nhìn xem bát của mình khói trắng đang bay lên, cái bụng bắt đầu réo gọi thế nhưng vẫn do dự mãi không dám ăn.
"Mặc kệ tục lệ, hai vợ chồng mình yêu thương nhau là được." Thấy nàng một mực không ăn, Trần Minh Quân cau mày nói.
"Phu quân, tục lệ đã kéo dài nhiều năm ta quả thực không dám vi phạm." Lê Ngọc Anh cắn cắn môi nói.
Trần Minh Quân đặt bát xuống, thần sắc kiên định nói: "Được rồi, nếu nàng không ăn thì ta cũng không ăn."
Lê Ngọc Anh một đôi mắt phượng cảm động nhìn xem trượng phu của mình, trưa nay nàng biết hắn chưa ăn gì cả.

Ban đầu nàng thực sự dự định đi tìm cái chuông nhỏ cho hắn nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại nàng mới nhớ ra toàn bộ hành trình đi đường nàng luôn một mực đi cùng trượng phu cho nên nếu như hắn thực sự nhặt được một cái chuông cớ gì nàng lại không biết.
Đang muốn trở lại hỏi hắn thì phát hiện hắn làm hết thảy.
Nàng biết trượng phu xưa nay yêu thương mình cho nên vừa cảm động lại đau lòng, cuối cùng vẫn chọn nhận lấy tình cảm của hắn.

Bây giờ nếu như hắn thực sự vì mình mà tiếp tục nhịn đói thì phải làm sao bây giờ.
Có lẽ vì quá đau lòng trượng phu lại cảm động trước tấm chân tình của hắn, nàng quyết định thoát ra khỏi ràng buộc của những tục lệ, cầm lên bát tươi cười nói: "Mời cảm ơn chàng vì đã chuẩn bị bữa ăn, ta sẽ ăn thật ngon miệng."
Trần Minh Quân dùng tay lau đi giọt nước mắt trên mặt Lê Ngọc Anh, sau đó cười cười cũng nâng bát lên bắt đầu ăn.

Ăn xong, Lê Ngọc Anh bắt đầu thu dọn bát đĩa đem đi rửa còn Trần Minh Quân cũng đi tắm rửa một trận.
— QUẢNG CÁO —
Ngày hôm nay may mắn hắn chạy sang hàng xóm mượn được mấy thùng nước, hứa ngày mai gánh trả người ta mới đồng ý.

Vừa tắm hắn vừa ngẫm nghĩ một chút xem tiếp theo nên sống như thế nào, nghĩ một chút làm sao gạ nương tử cũng tắm chung.

Dù sao có nương tử đẹp như hoa như nguyệt không nhân lúc tuổi xuân của nàng vẫn còn tận hưởng một chút đợi sau này muốn cũng thời gian không đợi người.
Nghĩ như vậy, hắn cố ý tắm lâu một chút chờ đợi nương tử đi vào, nào ngờ chờ một giờ đồng hồ tiếng bước chân của nương tử cũng không thấy.

Hắn đành phải ỉu xìu xìu mặc quần áo đi ra, đợi hắn đi ngang qua nhà phát hiện nương tử đã nằm trong đống rơm bện thành giường ngủ từ lúc nào không hay.
Chắc do hôm nay đi đường mệt mỏi!
Trần Minh Quân cười cười đi ra cài chặt cửa cồng sau đó đi vào, đóng nốt cả cửa nhà hắn dựa theo lờ mờ ánh trăng chiếu qua song cửa lần mò đi đến chỗ giường.

Đến đây ánh sáng chiếu không tới, trong đêm tối Trần Minh Quân phải sờ soạng tìm chỗ nằm.
A! Làm sao lại có thứ gì mềm mềm?
Lông mày khẽ nhíu, hắn cẩn thận hồi tưởng lại ngày hôm nay đã mua những gì ở chợ, giống như không có mua cái gì giống vậy a.

Nghĩ nghĩ, bàn tay lại nắm nắm bóp bóp mấy cái, trong đầu liên tục hồi tưởng xem đây rốt cuộc là cái gì.

Cho đến khi Lê Ngọc Anh tiếng như muỗi vo ve vang lên: "Phu quân, đau a."
Trần Minh Quân khẽ giật mình, thu tay lại ngượng ngùng nói: "Trời quá tối cho nên ta không nhìn rõ, xin lỗi."
Lê Ngọc Anh khẽ "Dạ" một tiếng sau đó ngượng ngùng nằm thu người lại tránh cho trượng phu lại chạm vào người mình.

Trần Minh Quân sau một hồi loay hoay cuối cùng cũng nằm xuống, hắn kéo thê tử lại gần, ôm vào trong ngực.
Hắn cười nói: "Nương tử, chúng ta về ở chung đã lâu còn chưa có động phòng.

Hay là....."
Lời còn chưa nói hết đã bị Lê Ngọc Anh ngượng ngùng đánh gãy: "Chẳng phải chàng nói bây giờ của cải chưa có sợ sinh con lại không nuôi nổi con sao?"
Trần Minh Quân nghe vậy thì âm thầm chửi bậy, tại sao mình lại nói ra câu nói ngu như vậy chứ.

Bất quá, hắn vẫn chưa từ bỏ ý đồ: "Nương tử, cho dù ta có nói như vậy nhưng chúng ta chỉ động phòng thôi á.

Một lần động phòng, ta nghĩ chắc không có vấn đề gì."
Lê Ngọc Anh kiên quyết lắc đầu nói: "Không được, ta nghe nương nói chỉ nắm tay hay ôm ấp sẽ không có con được nhưng nếu như môi chạm môi nhất định sẽ có con.

Mà động phòng, không phải môi chạm môi sao? Nếu như có con thì phải làm sao bây giờ?"
Trần Minh Quân ranh mãnh cười một tiếng: "Vậy thì chỉ cầm chúng ta môi không chạm môi là được."
Nói xong, hắn như hóa thân thành sói đói nhào về phía cừu non.
...............!— QUẢNG CÁO —
Trải qua hai canh giờ, bầu trời lúc này đã chính thức vào đêm, mặt trăng treo lơ lửng giữa không trung chiếu xuống những ngôi nhà đất đã yên say giấc nồng.
Trần Minh Quân có chút thở hổn hển ôm trong ngực đẹp như tranh vẽ thê tử, nàng lúc này mắt phượng nhắm nghiền hết sức lười biếng áp vào bộ ngựa rắn chắc của trượng phu mình.

Hắn nhìn xem ngủ say như chết nương tử, cười cười đắc ý, mệt mỏi đang muốn ngắm mắt ngủ bỗng nhiên một đạo ánh sáng màu tím xuất hiện đem cả căn phòng chiếu sáng lên.
Trần Minh Quân nheo mắt nhìn lại phát hiện đây là một thanh cổ kiếm không có bao kiếm, lưỡi kiếm dài khoảng chừng chín mươi centimeters toàn bộ màu tím nhìn xem không rõ do chất liệu gì tạo thành.

Bề rộng lưỡi kiếm khoảng ba centimeters, phần đốc kiếm đồng màu với cán kiếm đều là màu bạc, có chiều ngang khoảng bốn đến năm centimeters, chiều dọc khoảng ba centimeters, chính giữa có đính một viên ngọc quý màu vàng.
Chuôi kiếm dài chừng mười năm centimeters trạm khắc một con màu tím mãnh long uốn quanh sinh động như thật.

Phần cuối của chuôi kiếm có treo một viên ngọc bội, rất khó khăn hắn mới nhìn rõ bên trên ngọc bội lưu lại chữ viết.

Mặt trước có khắc bốn chữ 'Tử Vi Đế Kiếm' , mặt sau lại ghi bốn chữ 'Kiếm Của Đế Hoàng.'
Khi nhìn thấy thanh cổ kiếm này, Trần Minh Quân cảm giác hết sức quen mắt giống như đã từng nhìn thấy ở nơi nào.

Bất quá hắn suy nghĩ hồi lâu vẫn không tài nào nhớ ra được rốt cuộc mình đã trông thấy nó ở đâu.
Cho đến khi ánh sáng màu tím cường thịnh đến cực hạn, một lần nữa thu liễm lại thanh cổ kiếm đã hóa thân thành một cô gái trẻ tuổi uy nghiêm xinh đẹp, trên thân mặc cửu cửu chí tôn long bào màu tím, đầu đội đế vương mũ miện.
Hắn ngây người ra một lúc nhìn xem cô gái trước mắt lại chợt giật mình vội vàng kéo kéo quần áo lên che người mình cùng nương tử, cảnh giác hỏi: "Vị tiên nữ này, không biết ngài là đế vương của nước nào?"
Tử Vi nhìn xem bộ dáng này của hắn, khẽ khẽ thở dài vung tay một cái.

Trần Minh Quân chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng một trận sau đó rất nhiều trí nhớ tràn vào trong đầu mình.

Mãi cho đến khi nửa giờ đồng hồ trôi qua, Trần Minh Quân mới dần dần tỉnh lại.

Hắn nhìn xem khung cảnh xung, lại nhìn xem thiếu nữ như hoa như nguyệt ôn nhu nằm trong ngực mình.

Một cỗ tà hỏa bùng cháy trong lòng, đặc biệt sau khi nhớ tới mình vừa rồi nàng ở trong ngực mình gọi tên mình một cách đầy ngọt ngào hắn lại nhịn không được muốn đem nàng đánh thức.

Bất quá, thời gian còn dài, hắn cũng không vội bởi vì việc quan trọng hơn bây giờ là vượt qua 'phó bản' này như thế nào.
Vừa rồi Tử Vi đã giúp hắn nhớ lại trí nhớ thực sự, còn như đoạn trí nhớ của hắn lẫn Lê Ngọc Anh trong ngày hôm nay đều do một loại lực lượng thần bí nào đó đem nguyên bản kí ức xóa đi, bố trí kí ức giả thay thế vào.

Tử Vi nói khẽ: "Hai người các ngươi đi nhầm vào một loại bí cảnh, bí cảnh này sẽ tách linh hồn của các ngươi tiến vào trong một cảnh.

Tại nơi này các ngươi sẽ bị một loại kí ức khác thay thế, nếu như không tìm được đường ra thì vĩnh viễn không ra được."
Nghe vậy, trong lòng hắn cảm thán mãi không thôi.

Lần này may mắn có Tử Vi nếu không chỉ sợ cả đời này hắn sẽ bị giam ở trong đoạn ký ức giả, sống ở nơi này cho đến chết cũng không biết rõ tại sao.

Hắn vội vàng hỏi: "Làm thế nào để ra khỏi bí cảnh này?"
Thế giới huyền huyễn thật cơm mẹ nấu đáng sợ, đi nhầm một bước mạng nhỏ không biết mất như thế nào!
Tử Vi lắc đầu nói: "Ta cũng không biết." — QUẢNG CÁO —
Trần Minh Quân trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì ngượng ngùng chỉ chỉ Lê Ngọc Anh còn đang ngủ say trong ngực mình hỏi: "Ra khỏi bí cảnh nàng liệu có còn nhớ rõ trong này đã xảy ra những gì sao?"
Thực, hắn cũng có chút bối rối.

Mặc dù hắn thực sự rất thích Lê Ngọc Anh và hết lòng cầu nguyện nàng để cho mình chịu trách nhiệm nhưng đối phương tốt xấu cũng là chị vợ của mình, lão bà còn chưa động phòng chị vợ đã ăn sạch....
Quá cơm mẹ nấu khó xử!
Đặc biệt hắn không biết sau khi nhớ lại tất cả, thái độ của nàng đối với hắn sẽ biến thành thế nào.

Ngộ nhỡ nàng khinh bỉ hắn, không cho hắn cơ hội theo đuổi thì phải làm sao?
Đáng tiếc, vấn đề này Tử Vi cũng không biết chỉ nghe nàng nói: "Ngươi nên quan tâm rời khỏi chỗ này bằng cách nào."
Nói xong chớp mắt biến mất lưu lại một mặt mộng bức Trần Minh Quân.
Tại sao ta có loại cảm giác nàng đang tức giận?
Gãi gãi đầu, hắn không suy nghĩ nhiều bởi vì Tử Vi tuy đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng nàng lại chỉ là một thanh kiếm.
Không lẽ....đêm động phòng.....đấu kiếm?
Tử Vi xuất hiện khiến cho hắn tỉnh cả ngủ, vò đầu bứt tai làm cách nào để ra khỏi nơi này.

Nhưng suy nghĩ mãi hắn vẫn không thấy có manh mối nào, rơi vào đường cùng hắn đành phải gạt vấn đề này sang một bên.
Nhìn xem phong hoa tuyệt đại Lê Ngọc Anh, hắn lại hóa thân thành sói đói nhào tới dọa Lê Ngọc Anh giật mình.
"Tướng công, ta thực sự đã rất mệt!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui