Xuyên Không Chiến Kỷ Thiên Mệnh Chiến!


Trước khi chia tay, Trần Minh Quân lại đưa cho mỗi người một bản công pháp dựa theo đặc tính của từng người.

Đám người ban đầu từ chối không nhận nhưng cảm nhận được sự chân thành của hắn mới từng người nhận lấy, nói lời cảm tạ không ngớt.

Cả đám rất nhanh thì kết thành bằng hữu, hẹn ngày sau gặp lại nhất định làm một trận rượu.
Trần Minh Quân làm vậy tự nhiên cũng có nguyên nhân, hắn đã lựa chọn bại lộ việc mình có thể tu luyện ra bên ngoài, tương lai không biết sẽ đối mặt với kẻ địch gì.

Nhân cơ hội này kết giao một nhóm bằng hữu biết đâu tương lai lại có chỗ dùng đến.

Hắn cũng chẳng mong cầu xa vời, hy vọng những người này ngày sau có thể vì mình lao vào núi đao, biển lửa.
Nhìn xem bảy người lần lượt rời đi, hắn bỗng chốc cô đơn lạ thường.

Những người này tu vi không cao, cũng chẳng giúp ích gì nhiều cho hắn nhưng ít ra có người bầu bạn trò chuyện vẫn tốt hơn một mình.
Ngồi dựa lưng vào tường đất, nhìn cả đám vong linh phẫn nộ gào thét hắn cười cười, khẽ lẩm bẩm: " Ít ra còn có các ngươi nha.

"
*****
Tại một khu vực khác, Lê Ngọc Anh lao nhanh về phía trước.


Khuôn mặt của nàng vẫn chưa rút đi sắc đỏ, trong lòng âm thầm mắng Trần Minh Quân mấy chục lần.
Tên khốn này luôn biết cách khiến nàng bối rối!
Khi đến lớp tường thành thứ tư, trên đường nàng bất ngờ phát hiện một bóng người có chút quen mắt.

Bất quá khi đến gần, nhận ra đối phương là người nào nàng lập tức đẩy nhanh tốc độ phi hành.
" Nhị công chúa! "
Lê Ngọc Anh vốn muốn bay thẳng qua nào ngờ lại bị đối phương gọi lại, mặc dù người này nàng hết sức chán ghét nhưng cũng không tiện không cho đối phương mặt mũi.

Thân hình nàng dừng lại, mặt cũng không nhìn về phía sau lạnh nhạt hỏi: " Nguyễn tướng quân có chuyện gì không? "
Nguyễn Tuấn xuất thân Nguyễn Gia, một trong những gia tộc mạnh mẽ hàng đầu của kinh thành.

Gia tộc này xưa nay luôn nhận được các đời hoàng thượng chiếu cố, sủng ái thế nhưng khi đương kim hoàng thượng cùng Trấn Nam Vương đánh cờ lại một mực lựa chọn trung lập, bo bo giữa mình.
Lại thêm việc đối phương âm thầm theo đuổi tán tỉnh mình nhưng chưa từng dám công khai vì sợ ảnh hưởng đến bàn cờ giữa hoàng thượng và Trấn Nam Vương, sợ hãi gia tộc bị liên lụy khiến cho nàng càng không thích.
Bây giờ Trần Minh Quân xuất hiện, nàng không tự chủ sinh ra suy nghĩ muốn cùng Nguyễn Tuấn giữ khoảng cách càng xa càng tốt.
Nguyễn Tuấn đối với thái độ của Lê Ngọc Anh không thèm để ý chút nào, đưa ra đề nghị: " Ta cùng công chúa liên thủ, thế nào? "
Những thuộc hạ đi theo hắn đến giờ phút này đã toàn bộ chết hết, hắn cũng nóng lòng muốn đi nhanh về trước đuổi kịp những thiên kiêu khác.

Bây giờ gặp được Lê Ngọc Anh, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này.
Lấy hai người cùng có Đạo Tàng cảnh tu vi, chỉ cần liên thủ với nhau lo gì đám xương khô cản đường.
Lê Ngọc Anh một đôi mày phượng khẽ cau lại, nàng mặc dù không thích người này thế nhưng lấy tình thế hiện giờ xem xét giống như chỉ có phương án này tốt nhất.

Lấy tốc độ của những người khác chỉ e bây giờ đã đến lớp tường thành thứ sáu, bảy.

Lại thêm việc bọn họ mỗi người xuất thân không tầm thường, trên người chắc chắn có trang bị bảo vật đối phó vong linh, buổi tối tốc độ lại càng nhanh.
Vì để Lê Ngọc Anh nhanh chóng đưa ra quyết định, ngay từ đầu Nguyễn Tuấn đã cố ý phóng xuất ra Đạo Tàng cảnh khí tức.

Cũng bởi điểm này mới khiến cho nàng do dự hồi lâu chưa đưa ra quyết định của mình.
Bất quá nàng cũng không phải là người bị tình cảm hoàn toàn chi phối, cắn môi đỏ nói: " Tốt.

"
Sau đó thân hình tiếp tục lao nhanh về phía trước.
Nguyễn Tuấn vội vàng đuổi theo phía sau nhưng hắn không cố gắng đuổi ngang nàng mà thả chậm tốc độ một chút bởi vì ở vị trí này hắn có thể tùy ý ngắm nhìn xem dáng người hoàn hảo của nàng, đặc biệt là chỗ lồi lên, căng tròn.

Trong quá khứ, đã nhiều lần hắn muốn một bàn tay kiểm tra thử xem độ co giãn nhưng may mắn lý trí giúp hắn tỉnh táo lại.
Nữ nhân khác hắn có thể tùy tiện nhưng chỉ riêng công chúa của Đại Lê hắn không dám làm càn.


Hơn nữa hoàng thượng đang cùng Trấn Nam Vương đánh cờ, chỉ cần hắn bộc lộ ra đẩy đủ thiên phú cùng thực lực....!để lôi kéo hắn, lôi kéo Nguyễn gia về phe mình, hai vị công chúa thế nào mà chẳng có một người gả cho hắn.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn không vội vàng, làm người cần phải biết nhẫn nại đợi thời cơ!
Đợi tu vi hắn vượt qua Lê Ngọc Anh, đợi hoàng thượng phải coi trọng hắn.
Bất quá chút tiểu tâm tư này của hắn cũng như Nguyễn gia, lão hồ ly hoàng thượng Đại Lê cùng mấy vị công chúa làm sao không biết.

Cũng chính vì thế mà Lê Ngọc Anh lại càng chán ghét hắn.
Nếu không lấy tư chất của hắn cùng với gia cảnh, cũng đáng để cho nàng cân nhắc rồi.
******
Trời bắt đầu sáng, trăng máu đã bắt đầu bị ánh sáng của bình minh tẩy rửa.

Những vong linh kia cũng dần dần biến mất trả lại một bầu không khí trong lành, sáng sủa.
Trần Minh Quân nhờ có Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh không ngừng nghỉ vận chuyển, thân thể bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.

Không chỉ có thể cử động lưu loát chân tay mà cũng đã bắt đầu vận chuyển được linh lực, thi triển võ kỹ.

Mặc dù còn cần một khoảng thời gian mới trở lại được đỉnh phong trạng thái nhưng hắn đã không còn lo ngại những bộ xương khô ở lớp tường thành thứ nhất.
" Tốc độ hồi phục này của ngươi thực sự rất nhanh.

" Tử Vi cảm thán nói: " So với trong dự tính của ta nhanh hơn nửa ngày.

"
Trần Minh Quân gãi gãi đầu, nói thật hắn cũng chẳng biết vì sao mình sẽ hồi phục nhanh như vậy.

Có lẽ do mình trải qua chín trăm chín mươi chín lần đập đi xây lại hoặc nhờ công của Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh.


Lựa chọn tiếp tục chờ đợi ở nơi này thực ra có hai nguyên nhân.
Nguyên nhân thứ nhất tự nhiên vì lo lắng cho Lê Ngọc Anh ở trong này gặp phải bất chắc.

Thiên Mệnh Chiến khởi động, không biết đã tạo ra bao nhiêu con cưng của khí vận.

Còn như Xuyên Không Giả cho đến nay, ngoại trừ chính mình hắn cũng chưa từng gặp phải người khác nhưng cũng không có nghĩa trong bí cảnh này sẽ không gặp phải.
Thêm việc sau khi ra ngoài, còn có thể vào lại hay không hắn cũng không biết rõ cho nên dứt khoát lựa chọn đánh cược ở lại.

Còn như đến sáng thân thể vẫn chưa có dấu hiệu tốt lên hắn rời đi vẫn chưa muộn.
Còn nguyên nhân thứ hai, hắn cũng thực sự tò mò muốn biết mục đích bí cảnh thành cổ này được tạo ra nhằm mục đích gì, người nào đứng đằng sau tất cả.

Nhắc đến địa danh này cùng với vị anh hùng Thục Phán, có rất nhiều truyền thuyết xoay quanh.
Tỉ như truyền thuyết Mị Châu và Trọng Thủy, lại tỉ như Rùa thần ban móng cho An Dương Vương chế tạo ra nỏ thần.

Nếu như thân còn đang ở Địa Cầu hắn sẽ không tò mò như vậy bởi vì bản thân mình đối với những truyền thuyết này đã học thuộc lòng, trong lòng cũng rõ ràng bọn chúng một nửa là có thật còn nửa còn lại do dân gian hư cấu lên.
Nhưng bây giờ ở dị thế giới, có lẽ là một thế giới khác song song tồn tại với Trái Đất, rất nhiều chuyện có thể xảy ra được.

Ví dụ như việc tại thế giới này thực sự có Rùa thần chẳng hạn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận