Trần Minh Quân đau hết cả đầu: " Tỉ tỉ, bây giờ không phải lúc đùa.
"
Giống như khẳng định cho lời nói của hắn, tường băng phát ra thanh âm ' răng rắc ', một khối băng nhỏ rơi xuống mặt đất.
Tử Vi lắc đầu nói: " Ta không nói đùa! "
" Muốn mượn sức mạnh của một thanh kiếm, chỉ có người dùng kiếm! "
" Kiếm, suy cho cùng cũng chỉ là một công cụ thôi.
"
Nói đến đây, nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt của nàng tựa như có thể xuyên thấu lớp đất nhìn lên tận trời cao.
Đúng vậy, có lẽ kiếm chỉ là một công cụ mà thôi...
Khi không còn cần đến nữa, sẽ bị bỏ lại.
" Không đúng! " Trần Minh Quân nói với vẻ mặt nghiêm túc: " Kiếm không chỉ là công cụ, kiếm còn là bằng hữu của người dùng kiếm! "
" Bằng hữu? " Tử Vi nghe được câu này chợt cười rộ lên, nụ cười tuy xinh đẹp nhưng lại không thể che lấp đi trong lòng nàng đắng chát.
Cũng không muốn tranh luận cùng hắn, bởi vì hắn chưa từng trải qua những gì nàng đã trải qua.
Mỗi người mỗi quan điểm, mỗi người mỗi góc nhìn, đúng hay sai chỉ có lòng mình phán định.
" Được rồi, thời gian không nhiều." Tử Vi thu hồi lại sự cô đơn, thê lương của mình, nàng nói: " Ngươi chẳng phải có Đạo Thể sao? Ta có một bộ tuyệt học của kiếm tu, nếu như ngươi có thể trong chốc lát lĩnh hội được thì ta có thể cho ngươi mượn sức mạnh, tránh thoát khỏi một kiếp.
Còn nếu như không...."
Mặc dù lời nói của nàng đến đây là dừng thế nhưng Trần Minh Quân hiểu được đằng sau hai chữ ' nếu không ' sẽ là thế nào.
Thời gian không nhiều, hắn cũng không do dự gật đầu trả lời: " Được! "
Tử Vi khẽ nâng tay phải giơ ra ngón trỏ, một quả cầu vàng óng bé bằng hạt gạo từ đầu ngón tay tạo thành.
Rời khỏi đầu ngón tay ngọc ngà của nàng, nó bay thẳng đến chỗ Trần Minh Quân như một mũi tên ánh sáng.
Đợi đến khi Trần Minh Quân lấy lại tinh thần, đốm sáng kia đã chui vào mi tâm của hắn.
" Tập trung cảm ngộ, nơi này có Thanh Y thay ngươi chống đỡ.
" Nói xong không đợi hai người còn lại kịp phản ứng, ánh sáng tím lóe lên, thân hình Tử Vi biến mất trong nháy mắt.
" Ta??? " Thanh Y nằm im cũng trúng đạn, tựa như còn chưa nghe rõ Tử Vi nói gì, chỉ tay về phía mình kinh ngạc hỏi.
Trần Minh Quân thời gian hạn hẹp, nóng lòng muốn đi cảm ngộ tuyệt học cho nên ngắn gọn nói: " Thanh Y tỉ, nhờ ngươi giúp ta chống đỡ một lát.
"
Thanh Y: "....??? "
Chuyện gì xảy ra? Ta là ai? Ta đang ở đâu?
Vốn định nói cái gì, quay ra đã thấy Trần Minh Quân rơi vào trạng thái minh ngộ.
"...!"
Không phải nàng thấy chết không cứu mà vì thời gian gần đây nàng đã liên tục phải xuất thủ chữa thương cho Trần Minh Quân, cho nên năng lượng còn lại trong Lục Dực Y Khiên không nhiều.
Lần này nếu nàng lại ra tay, chỉ e sẽ bị lâm vào trạng thái ngủ say trong một khoảng thời gian ba đến bốn năm.
Đang yên đang lành tự nhiên phải bỏ ra cái giá lớn thế này, người nào sẽ nguyện ý?
Nàng còn đang xoắn xuýt, tường bằng đã ầm vang sụp đổ.
Trần Minh Quân tiến vào trạng thái minh ngộ tự nhiên sẽ đem toàn bộ linh lực thu hồi về trong cơ thể mình, điều này cũng không phải hắn chủ định bởi vì bất cứ ai trong trạng thái này đều sẽ như vậy.
Cắn cắn môi hồng, Thanh Y thầm nghĩ thôi đành liều vậy.
Hai bàn tay nàng giơ lên, theo động tác của nàng một bức tường gỗ tràn ngập mộc thuộc tính từ dưới đất mọc lên ngăn cản lại đại quân thủy quái.
Đúng lúc này, thanh âm trêu tức của Tử Vi truyền đến: " Ai mượn ngươi chỉ hắn hỏi mượn sức mạnh của ta? Đáng đời haha..."
"...!" Thanh Y kém chút phun ra một ngụm lão huyết.
Thì ra là như vậy!
Ấm ức không chỗ phát tiết, nàng mắng: " Tỉ tỉ....không! Thối kiếm! Phá Kiếm! "
Đáp lại nàng, Tử Vi giọng điệu tràn đầy sự lơ đãng: " Ta bị điếc.
"
Thanh Y: "....!"
Khá lắm! Thối Kiếm! Phá kiếm! Hừ hừ....
Thời gian cứ như vậy trôi qua, linh hồn thể của Thanh Y ngày càng trở lên trong suốt nhưng Trần Minh Quân vẫn chưa có dấu hiệu nào từ trong trạng thái minh tưởng tỉnh lại.
Cho đến khi chỉ còn lại một nửa linh hồn thể, bất đắc dĩ nàng đành phải cầu cứu Tử Vi: " Tỉ tỉ, cứu ta a.
"
Ánh sáng màu tím lóe lên khiến cho Thanh Y mừng rỡ không thôi, bất quá thấy Tử Vi chắp hai tay sau lưng ung dung mà đứng, không có dáng vẻ nào sắp ra tay hỗ trợ, nụ cười của nàng cứng đờ.
Nàng vội nói: " Tỉ tỉ, cứu ta à! Ta sắp trụ không nổi, tỉ nhìn xem ta đều đã thành dạng này...."
Không có cách, ai bảo đang lúc cần nhờ vả người ta.
Dù cho người ta vừa bón cốc sinh tố ớt vào mồm, cũng không thể chửi a.
Tử Vi thản nhiên trả lời: " Ta bị mù.
"
Thanh Y: "....!"
Ngươi được lắm!
Thấy nhẹ không được, nàng bèn dùng ' nặng '.
Đem mộc khiên thu hồi, nàng biến thành một luồng ánh sáng xanh lá uể oải chui trở về khí hải của Trần Minh Quân, miệng vẫn không quên lẩm bẩm: " Mặc kệ, cùng lắm đi tìm chủ nhân mới thôi.
"
Thanh Y rút lui, Tử Vi sắc mặt không thay đổi chút nào, sự việc này đã nằm trong dự liệu của nàng.
Chẳng qua thấy Thanh Y quá ngứa mắt cho nên chọc tức chút thôi.
Ai bảo đối phương hố nàng phải nhận chủ, lại còn chỉ đường mách nước cho Trần Minh Quân đi mượn sức mạnh của nàng.
Đáng đời!
Bất quá, nàng còn chưa ngứa mắt bằng đám thủy quái do thủy nguyên tố tạo thành.
Hừ lạnh một tiếng, Tử Vi tay phải phất lên, lấy nàng cùng với Trần Minh Quân làm trung tâm, xung quanh có hàng nghìn hàng vạn kiếm ý như cuồng phong vũ bão đem những con thủy quái kia tịch diệt.
Tử Vi Kiếm Vực!
Trong không gian vang vọng ' Rùa thần ' cười lạnh: " Chỉ là một khí linh thôi, không lo giữ thân mình còn muốn hộ chủ? "
Nói xong, miệng nó há ra, vô số thủy thuộc tính linh khí hội tụ lại trước mồm nó tạo thành một quả cầu màu đen.
Trong lúc ngưng tụ chiêu thức, hắn vẫn không quên buông lời chọc ghẹo: " Đợi lát nữa ta đem chủ nhân của ngươi ăn, lại đem ngươi thu phục.
Ngươi là của ta rồi hahaha.....!"
Tử Vi nghe những lời này không tức giận chút nào, gương mặt đẹp lộ rõ vẻ lo lắng bởi vì kiếm vực do nàng tạo ra tuy thanh thế to lớn nhưng chỉ là ' ngụy ' kiếm vực thôi, uy lực không cách nào sánh bằng Đạo Tàng một kích mạnh nhất.
Huống hồ đối cảnh giới thực sự của đối phương cũng không phải Đạo Tàng, chỉ do ' hắn ' tạo ra cấm chế cưỡng ép đem tu vi của đối phương kéo xuống thôi.
Cảnh giới phía trên Đạo Tàng bị ép xuống Đạo Tàng có một sự chênh lệch về ' chất ', không phải phổ thông Đạo Tàng Cảnh có thể so sánh.
Một chiêu này của ' rùa thần ', nàng căn bản đỡ không được!
Điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ là cầu nguyện, Trần Minh Quân có thể sớm một chút tỉnh lại nếu không thì thật sự nguy rồi!
Chỉ trách nàng đã quá chủ quan, không nghĩ đến dưới này sẽ cất giữ một tôn quái vật như ' rùa thần ' cho nên mới ngầm tán thành với kế hoạch Thanh Y đề ra, không lên tiếng phản đối.
Bây giờ.......aizzz....
' Rùa thần ' thấy Tử Vi không có động tĩnh gì, đoán nàng đã buông tay nhận mệnh, cười ha ha nói: " Bảo vật thuộc về ta rồi! "
Dứt lời, thủy cầu như một viên đạn pháo bay đi nhắm ngay thẳng đến phương hướng Trần Minh Quân và Tử Vi.
"Cái gì là của ngươi cơ? "
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh âm băng lãnh vang lên.
Ngay sau đó ngập trời kiếm ý ( của kiếm vực) hòa vào làm một, tạo thành vô địch kiếm ý dung nhập vào trong người Tử Vi.
Kiếm vực biến mất để lộ ra một người thiếu niên tay áo tung bay theo gió, bàn tay phải nắm Tử Vi Đế Kiếm khẽ nâng lên, hạ xuống.
Vô địch kiếm ý gào thét mà ra đem thủy cầu đang bay tới chém thành hai nửa, ầm vang nổ tung tại vị trí trung tâm của cả hai bên.
Vụ nổ quá lớn khiến cho trên bề mặt đất đá cũng bị thổi bay một mảng lớn, khắp nơi run lên bần bật, đất đá không ngừng lăn xuống.
Biến cố xảy ra bất ngờ khiến cho ngay cả ' rùa thần ' cũng phải kinh ngạc, nheo mắt nhìn về phương hướng Trần Minh Quân.
Bụi bặm lắng xuống,
Thiếu niên áo trắng không nhiễm một hạt bụi, ánh bình minh chiếu xuống, vẩy lên trên người hắn làm khí chất vốn đã phiêu miểu bất phàm nay lại được tô điểm càng nhìn càng giống như thiên thần hàng thế.
Một đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn về phía ' rùa thần ', tay phải một lần nữa giơ cao Tử Vi Đế Kiếm, mũi kiếm chỉ trời cao.
" Kiếm đến! "
Hai chữ được hắn thốt ra vô cùng lạnh nhạt nhưng Cổ Thành, hàng vạn hàng ngàn thanh kiếm tại tựa như nghe được quân vương hạ lệnh vội vàng ứng tiếng mà lên, từ bố phương tám hướng bắt đầu bay về nơi này.
Tử Vi Đế Kiếm giống như người đầu tiên hưởng ứng hiệu lệnh này, thân kiếm run lên nhè nhẹ phát ra trận trận kiếm reo như bảo kiếm vui mừng sau bao ngày chưa một lần được rút ra khỏi vỏ vậy.
Cả người Trần Minh Quân trong chốc lát được bao bọc bởi ánh sáng màu tím, khí chất của hắn bây giờ không khác gì thiên đế giáng lâm, vừa phiêu miểu lại uy nghiêm.
Ba hô hấp sau, hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm hội tụ đầy đủ, đứng im lặng trên bầu trời như đang chờ quân vương ra mệnh lệnh thứ hai.
Trần Minh Quân biết đã không sai biệt bao nhiêu cho nên lần nữa mở miệng: " Vạn Kiếm Quy Tông! "
Hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm có rỉ sét theo năm tháng, có đứt gãy do chiến tranh, tất cả hội tụ vào một chỗ tạo thành một thanh kiếm khổng lồ lơ lửng giữa không trung.
" Chết! "
Chữ ' chết ' vừa ra, như quân vương phán tử hình.
Đại Kiếm mũi chỉ hướng ' rùa thần' cắm thẳng mà xuống!
' Rùa thần' khịt mũi coi thường: " Điêu trùng tiểu kỹ thôi.
"
Nó đem toàn bộ linh lực truyền vào trong cái mai của mình, đem mai rùa hư ảnh phóng đại lên cao mấy chục trượng, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được một cái mai rùa khổng lồ trỗng rỗng xuất hiện.
Trong suy nghĩ của nó, Trần Minh Quân chỉ có Siêu Phàm Cảnh, làm sao có thể làm gì được nó.
Đáng tiếc nó đã quá đề cao chính mình, coi thường kẻ địch!
Chỉ thấy đại kiếm đâm xuống xuyên qua hư ảnh mai rùa như đâm qua một tờ giấy, thế đi không giảm chút nào nhắm thẳng nó mà đến.
" Sao....sao...có thể? "
Đây là những gì cuối cùng mà nó nghĩ, trước khi toàn bộ khung cảnh của nó trở thành một màu đen tăm tối.
****
Chân Mộng: Còn 1c, đêm up nốt..