Không kịp để Chu Nghiên Vũ hỏi ra nghi ngờ của mình, Chu Gia Ý đã cướp lời trước: “Được rồi, còn đứng đây làm gì nữa, không định vào nhà à? Trương tiểu thư cũng đứng đợi ngoài này lâu lắm rồi đấy.”
Nói rồi, hắn dẫn đầu xoay vào trong trước.
Cảm nhận được trong lời nói của hắn có ẩn ẩn sự quan tâm đối với mình, Trương Thư Di không nén được vui sướng, cúi thấp đầu ngoan ngoãn theo chân hắn đi vào trong.
Nhìn thấy 2 người kia một trước một sau đi vào, dường như quên mất mình, Chu Nghiên Vũ ngẩn ngơ một chút rồi cũng vào theo.
Trong lòng nàng không khỏi nghĩ ngợi, thì ra Thư Di thích đại ca nàng sao! Ơ nhưng mà, vậy thì tại sao đời trước nàng ấy lại vào cung nhỉ?
Trương Thư Di cùng nguyên chủ “Chu Nghiên Vũ” mối quan hệ từ trước khi vào cung đã khá tốt, bởi vì cha của 2 người là đồng liêu thân thiết.
Ngay cả khi vào cung rồi, đối diện với những âm mưu quỷ kế, nguy hiểm trùng trùng và cả tham vọng con người, “Chu Nghiên Vũ” và Trương Thư Di vẫn có quan hệ khá tốt, thậm chí lúc “Chu Nghiên Vũ” đang thịnh sủng, đạt được thánh tâm thì Trương Thư Di vẫn trước sau như một chưa từng đố kỵ ganh ghét.
Nhưng ngẫm lại thì, tính tình Thư Di nhu thuận thật nhưng có vẻ như từ khi vào cung nàng ấy đều không có chút nào vui vẻ, cũng không màng tranh đấu hậu cung.
Chẳng lẽ … chẳng lẽ nàng ấy không màng tranh sủng là vì trong lòng đã có người thương? Mà người thương ấy … lại là đại ca ngốc đáng ghét của nàng?
Mà nhìn biểu hiện của ca ca, chắc là cũng có gì đó đúng không? Mặc dù không quá rõ ràng, nhưng với tình hình này, cộng thêm việc cả hai nhà rất thân thiết với nhau, vậy thì tình cảm của hai người họ phải được phát triển thêm chứ nhỉ? Vậy rốt cuộc là tại sao kiếp trước hai người này lại không đến được với nhau chứ?
“Muội cùng Trương tiểu thư cứ trò chuyện đi nhé.
Huynh trở về thư phòng một lát.”
Vậy mà đã đến chính sảnh rồi, Chu Nghiên Vũ dần hồi thần, nhanh chóng phản ứng lại.
“Ca à, hai nhà chúng ta thân thiết bao nhiêu chứ, Thư Di lại còn là khuê mật của muội, sao huynh vẫn còn xưng hô xa lạ như vậy hả?”
Chu Gia Ý gãi gãi đầu, nhìn sang Trương Thư Di: “Vậy … vậy ta gọi muội là Thư Di muội muội có được không?”
Nghe chàng hỏi, Trương Thư Di thẹn thùng đáp: “Ưm, được.”
Rồi lại sợ mình quá lãnh đạm, nàng nói thêm: “… Gia Ý ca ca.”
Ngắm nhìn phản ứng của 2 người, Chu Nghiên Vũ hài lòng nở nụ cười.
Được rồi, nàng đã hạ quyết tâm phải cứu lấy mối lương duyên này rồi.
Sau khi Chu Gia Ý rời đi, nàng lại nói với Trương Thư Di: “Ở đây không thoải mái, chúng ta về viện của ta nhé.”
“Được, ta cũng muốn xem một chút chỗ ở của Nghiên Vũ.” Trương Thư Di gật gật đầu.
“Ây dà, cũng không có gì đặc sắc lắm đâu.
À không, cũng có.
Trong sân viện của ta có một gốc đào rất lớn, dưới gốc đào đặt một bộ bàn ghế để thưởng trà, rất là thơ mộng đó nha.” Nàng vui vẻ kể
“Thật sao?” Trương Thư Di cũng rất hứng thú.
“Thật chứ.
Nhưng hơi tiếc là vào mùa đông rồi, nên cành lá cũng dẫn trơ trụi đi.
Nhưng không sao, đợi đến tháng giêng năm sau là có thể nhìn thấy hoa đào tuyệt đẹp rồi.
Đến lúc đó chúng ta cùng ngắm hoa thưởng trà nhé.”
“Được.”
Cũng vào đông rồi nên thời tiết tương đối lạnh, nàng không dám đãi khách bên chỗ bàn đào ấy mà đưa Trương Thư Di vào trong nội viện ngồi.
Sau khi uống vào một ngụm trà ấm, Trương Thư Di mới nói: “Ngươi có nghe nói gần đây Hoàng cung truyền ra tin tức gì không?”
“Hử? Tin tức gì? Chuyện thích khách sao? Đã tra ra rồi à?” Nàng thắc mắc.
Trương Thư Di lắc đầu: “Không, không phải.
Thích khách vẫn chưa có kết quả gì, nhưng chuyện này không ảnh hưởng trực tiếp đến chúng ta.”
“Chẳng lẽ gần đây có chuyện gì ảnh hưởng đến hai nhà Trương - Chu sao?” Nàng chau chau mày.
“Cũng gần như vậy, nhưng không chỉ mỗi chúng ta.”
Rồi Trương Thư Di lại nói tiếp: “Thái hậu bên kia vừa mới truyền ra tin tức, nói là muốn để các thế gia đích tiểu thư kinh thành đi Lầu Tứ Phương Vô Sự học tập cùng với công chúa Liên Hoa.
Hơn nữa, còn là tất cả các tiểu thư chưa gả đều phải đi.” (Đích nữ: nữ nhi con vợ cả; thứ nữ: nữ nhi con của thiếp thất, di nương)
“Cái gì? Lầu Tứ Phương Vô Sự? Là Lầu Tứ Phương Vô Sự trong Tôn Học Đường kia sao? Hơn nữa còn là tất cả các tiểu thư đích nữ trong kinh thành?”
Tôn Học Đường xưa nay là nơi học tập của con em Hoàng tộc trong kinh thành, cùng với nhiều quý tộc địa vị hiển hách.
Đương nhiên có con em quan lại, nhưng đều là trong nhà có người được tam phẩm, tứ phẩm mới có điều kiện học ở đây.
Có thể nói, chính là trường học quý tộc thời cổ đại nha.
Còn Lầu Tứ Phương Vô Sự kia, là nơi học riêng biệt dành cho nữ, nằm trong khuôn khổ của Tôn Học Đường.
Lúc ban đầu khi học những kiến thức thông thường thì nam nữ không có hữu biệt, đều học chung ở Tôn Học Đường, nhưng về sau chương trình học của nữ giới và nam giới khác nhau nhiều, nên mới có Lầu Tứ Phương Vô Sự.
Đại ca nàng trước đây từng có thời gian học ở Tôn Học Đường trước khi nhận chức quan hiện tại nên nàng cũng tự nhiên biết được ít nhiều.
“Đúng vậy.
Nghe nói là vì công chúa Liên Hoa năm nay tròn 6 tuổi, đã đến lúc đi học vỡ lòng rồi.
Nhưng vì sợ công chúa ngại ngùng, không có bạn học chung nên mới muốn các quý tiểu thư vào bầu bạn với nàng.
Nhưng cũng thật kỳ lạ nha, thường thì quý nữ đến 10 tuổi là coi như học xong ở Lầu Tứ Phương Vô Sự rồi, tuy là hiện giờ không có các nữ nhi của Hoàng gia và gia tộc hiển hách theo học ở Lầu Tứ Phương Vô Sự, nhưng sẽ tới mức Thái hậu đặc cách vì công chúa sao?”
“Bồi công chúa Liên Hoa học chỉ là cái cớ mà thôi.
Năm sau là tuyển tú rồi, cho các đích nữ xuân xanh của các nhà từ 12 tới 18 tuổi vào cung là để Thái hậu ngắm trước những nữ nhân cho nhi tử mình mà thôi.
Nếu không, tại sao bà không để các bé gái 6 tuổi vào cung chứ, chắc là đang định lấy lý do học cùng những tiểu thư lớn hơn công chúa sẽ chỉ bảo công chúa được nhiều điều hơn chứ gì.
Thậm chí các tiểu thư đã có hôn ước nhưng chưa gả cũng phải vào, đơn giản là vì để che mắt thôi.”.