Sáng sớm, Bạch Ngọc Dao vào cung cử hành nghi lễ sắc phong quý phi. Bạch Triệt cũng vào cung từ sớm cùng muội muội, đến chiều chàng trở về thừa tướng phủ để thay lại y phục mới sẵn tiện rước Hàn Băng Tâm vào cung tham gia yến tiệc.
Bạch Triệt thân vận tử y (y phục màu tím) đứng đợi Hàn Băng Tâm ngoài phủ, vốn dĩ chàng đã khôi ngô tuấn tú hôm nay lại đặc biệt có khí chất hơn.
Không lâu sau, Hàn Băng Tâm một thân lam y nhẹ nhàng bước ra. Thoạt nhìn có vẻ không khác ngày thường là bao nhiêu, tóc dài tuỳ tiện xoã tung, gương mặt không tô son điểm phấn, ngoại trừ bộ xiêm y được làm bằng loại vải thượng hạng thêu hoa sen tinh sảo do thừa tướng phủ đã chuẩn bị sẵn. Không chỉ bộ xiêm y thượng hạng thừa tướng phủ còn chuẩn bị rất nhiều thứ như trâm vàng, vòng ngọc, dây đeo,... nhưng nàng thấy không thích nên không mang.
Bạch Triệt nở nụ cười mời Hàn Băng Tâm lên kiệu. Chàng biết Hàn cô nương thường ngày không thích phấn son nên hôm nay không tô son điểm phấn cũng không có gì lạ, nàng là võ lâm cao thủ tất nhiên là phải khác với những nữ tử yên chi tục phấn tầm thường.
Hai người ngồi hai cổ kiệu khác nhau một đường thẳng đến hoàng cung.
Đến cữa hoàng cung vì cấm kiệu đi vào nên hai người phải xuống đi bộ. Trên đường có rất nhiều quan lại cùng người nhà của họ, bởi vì yến tiệc có thể đem theo người nhà.
Hàn Băng Tâm và Bạch Triệt đi song song nhau, xung quanh không ít con mắt rơi vào hai người họ. Bạch Triệt bộ dáng anh tuấn chính trực khiến nhiều tiểu thư thiên kim phải để ý, theo đó là một số lời trách móc thầm chỉ trỏ Hàn Băng Tâm nàng xấu xí thế lại có thể đi cạnh Bạch Triệt. Cũng đúng thôi, bỡi nàng từ khi xuyên vào câu truyện đã thay đổi dung mạo trỡ nên tầm thường cộng thêm việc không búi tóc không trang điểm lại ở trong cái hoàn cảnh mà ai ai cũng ăn mặc đẹp nên nói nàng xấu rất là đúng.
Bỏ mặc mấy lời ghen ghét dư thừa, Hàn Băng Tâm vẫn cười nói tán gẫu suốt đường đi cùng Bạch Triệt.
Lê Đình Ân con gái của hình bộ thượng thư đi phía sau Hàn Băng Tâm và Bạch Triệt đã lâu, nàng ta câm phẩn nhìn Hàn Băng Tâm cười nói vui vẻ với Bạch Triệt. Từ lúc thấy Bạch Triệt xuống kiệu ở cữa cung nàng ta như trúng tiếng sét ái tình cứ đi theo phía sau lưng chàng.
Lê Đình Ân nhanh bước lên phía trước, khi đi ngang qua Hàn Băng Tâm nàng ta cố ý đụng trúng vai nàng sau đó thân thể mềm yếu lảo đảo sắp té lại được Bạch Triệt nhanh nhẹn đỡ lấy. Bạch Triệt ân cần hỏi hang:
- Cô nương không sao chứ?
Lê Đình Ân bộ dạng thiếu nữ thẹn thùng nhẹ đáp:
- Tiểu nữ không sao cám ơn công tữ đã giúp đỡ.
Bạch Triệt mỉm cười:
- Nếu vậy xin cô nương hãy buông tạ hạ ra.
Từ lúc đỡ nàng ta cho đến bây giờ nàng ta cứ ôm chặt Bạch Triệt không buông, làm chàng bị người xung quanh nhìn nảy giờ thật ngại mà.
Lê Đình Ân đỏ mặt buông Bạch Triệt ra:
- Thất lễ rồi, do tiểu nữ còn sợ hãi quá. Mong công tử bỏ qua.
Bạch Triệt vẫn tươi cười:
- Không sao! Cô nương thân thể không tốt tạ hạ không dám trách cứ.
Hàn Băng Tâm phát chán nhìn cái cảnh này, nàng đứng đây mà như chết rồi ấy! không ai để ý đến. Nhìn cái vị tiểu thư tự biên tự diễn nàng thật khinh mà, đụng trúng nàng rồi còn tỏ vẻ liễu yếu đào tơ gì gì đó. Hừ! Rốt cuộc cũng chỉ muốn cua trai thôi. Hàn Băng Tâm bực bội bỏ đi trước.
Trong điện rộng lớn xa hoa lộng lẫy ướt tính khoảng hai sân vận động tầm cỡ quốc tế. Đều đó cho thấy bà tác giả của câu truyện này rất hào phóng, chỉ một điện đãi yến tiệc nho nhỏ cũng lớn như vậy rồi chắc chổ của vua ở đi từ cữa đến cái giường cũng mất vài canh giờ.
Mọi người dường như đã đến đầy đủ cũng được sắp xếp chổ ngồi ổn thoã theo thứ tự từ cấp bậc (quan lớn ngồi gần vua, quan nhỏ ngồi xa. Nếu có thân nhân thì ngồi kế bên). Bạch Triệt là đại ca của Bạch Ngọc Dao nên được sắp ngồi gần nhất, còn Hàn Băng Tâm nàng do không có gì đặc biệt nhiều chỉ là hộ tống Bạch Ngọc Dao lên kinh thành nên được sắp xếp ngồi sau cùng.
Lúc này giọng ẻo lã của vị công công vang lên, theo sau đó là những người tiếng tăm lừng lẩy đi ra. Đầu tiên là hoàng thượng Lãnh Ngạo Thiên người đại ca đã hãm hại đệ đệ của mình để có thể leo lên ngôi hoàng đế (hai năm trước, lúc Lãnh Hàn mới thành lập tổ chức cũng là lúc thái tử lên ngôi), Bên phải chàng là hoàng hậu, bên trái là Bạch Ngọc Dao người vừa được sắc phong là quý phi, theo sau là hai quý phi khác.
Vì vị trí của Hàn Băng Tâm ở trong góc vừa vặn bị người che khuất nên việc nàng không hành lễ cũng không bị ai phát hiện. "Hừ! Muốn ta quỳ xuống hành lễ, không biết ngươi có đủ mạng để mà nhận hay không"
Bởi vì tình tiết câu truyện đã thay đổi nên Hàn Băng Tâm cũng không biết câu truyện sẽ diễn biến ra sao, không biết trong yến tiệc này có gì hay hay không.
____________________________
Lúc này tại một nơi khác, Lãnh Hàn tức giận hất tung cả bàn. Hai năm công sức của chàng trà trộm vào Bạch gia rốt cuộc là tạo cơ hội cho họ liên minh với nhau, lại nói đến những sát thủ chàng hao tâm tổn sức để đào tạo lại bị một con nha đầu nào đó tiêu diệt trước sau không dưới trăm người. Gương mặt vốn dĩ đã lạnh nay còn lạnh hơn:
- Được lắm! Để xem người nào mà dám ngăn cản Lãnh Huyết các của ta. Bạch gia, Lãnh Ngạo Thiên các ngươi cứ chờ đó...
___________________________
Sáng hôm sau, Hàn Băng Tâm để lại bức thư trong phòng nói là sẽ đến đòi lại cái ân tình đó sau rồi lặng lẽ đi mất.
Bạch Triệt đọc thư mà trong lòng thấy hụt hẫn, luyến tiếc "Khi nào thì nàng mới đến lấy cái ân tình này đây"