Xuyên Không Đến Niên Đại Văn Nhưng Không Biết Kịch Bản Phải Làm Sao Đây


Người kia dường như khẽ cười một tiếng, tắt đèn pin: "Anh có thể giúp được, hơn nữa tôi sẽ không để anh giúp không công, tôi có tiền, chỉ cần anh giúp tôi liên lạc với người có thể bán vé tàu."
"Thanh niên tri thức Lục!"
"Lục Anh Anh!" Người đàn ông và người phụ nữ đồng thanh thốt lên.
Lục Nhân Nhân run lên vì sợ hãi, hình như cô chưa lên tiếng, sao họ lại gọi tên cô? (Tên hai người đồng âm)
Cô cẩn thận thò đầu ra, nhìn thấy một người phụ nữ dáng người nhỏ nhắn, gầy gò, đeo trên lưng mấy chiếc ba lô, nhảy xuống từ tảng đá bên cạnh, bước về phía trước.
Lưu Đại Khôi hạ giọng: "Cô là thanh niên tri thức, cô ra ngoài có ai đi cùng không?"
Lục Anh Anh nhanh nhẹn bước đến trước mặt hai người, cố ý mở ba lô ra, xua tan sự cảnh giác của Lưu Đại Khôi.
Cô ấy đáp: "Không có, mọi người trong thôn đều biết chồng sắp cưới của tôi ở thành phố gửi thư gọi tôi về kết hôn.

Vì vậy, chiều nay tôi đã đến xã xin giấy chứng nhận để về Bắc Hải kết hôn."
Cát Tứ Nữ chen vào: "Vậy cô ở đây rình mò chúng tôi làm gì? Chẳng lẽ cô..."

Cô ta tốn bao nhiêu công sức mới câu được Lưu Đại Khôi, mục đích chính là để vượt biên, không ngờ rằng Lục Anh Anh, người sắp kết hôn này, cũng có ý đồ tương tự.
"Đúng vậy, tôi muốn sang Hong Kong." Lục Anh Anh không chút do dự nói rõ ý đồ của mình.
"Vì vậy, tôi muốn nhờ anh Đại Khôi giúp đỡ.

Vừa rồi tôi có lời nào mạo phạm, mong anh Đại Khôi bỏ qua."
Cát Tứ Nữ hỏi: "Cô là thanh niên tri thức, sắp được về thành phố rồi, lại còn sắp kết hôn, tại sao lại..."
Giọng Lục Anh Anh trầm xuống: "Tôi là thanh niên tri thức, cũng là người thành phố, nhưng gia đình tôi có thành phần không tốt, bây giờ người thân đều không còn, thời buổi này, có ít người thành phố...!bị hại chết à?"
"Vậy còn người chồng sắp cưới ở thành phố của cô..."
"Chỉ là lời hứa gả của trưởng bối trước lúc lâm chung, vì tình thế bắt buộc nên mới giữ danh phận mấy năm nay, biết đâu người ta đã kết hôn rồi cũng nên.

Cho dù anh ta chưa kết hôn, trong thời buổi này, cha mẹ anh em cũng không thể dựa dẫm được, làm sao có thể dựa dẫm vào một người xa lạ? Thay vì gả cho một người xa lạ rồi sống chết có nhau, chi bằng sang Hong Kong nương tựa người thân."
Lưu Đại Khôi lên tiếng hỏi: "Người thân? Cô có người thân ở Hong Kong sao?"

"Vâng, em gái của bà nội tôi đã sang Hong Kong từ trước giải phóng, những năm trước còn nhờ người gửi thư về, vì vậy tôi muốn sang đó tìm bà."
Lưu Đại Khôi cười khà khà hai tiếng: "Nếu đã có nơi nương tựa thì đơn giản rồi, nhưng mà, vé tàu không hề rẻ đâu."
"Sang đến Hong Kong, tôi sẽ trả gấp đôi."
"Được."
Chỉ trong nháy mắt, mấy người đã đạt được thỏa thuận.
Lục Nhân Nhân nấp sau tảng đá, trong lòng không khỏi xao xuyến, hay là cô cũng ra ngoài xin đi ké một chuyến? Hong Kong những năm tháng ấy, bốn con rồng châu Á!
Không, không được, dù sao thì vượt biên cũng rất nguy hiểm, cô căn bản không quen biết họ, mạo muội ra ngoài, khả năng cao là bị tố cáo.
Cát Tứ Nữ cũng phải đánh đổi thân xác mới có cơ hội vượt biên cùng Lưu Đại Khôi.
Còn người phụ nữ tên Lục Anh Anh này, không chỉ có tiền, gan dạ mà còn rất cẩn thận, chắc chắn cô ấy có chỗ dựa vững chắc.
Cô thì khác, cô không có hộ khẩu, tiền bạc cũng vô dụng, mặc dù có vàng bạc, đá quý, nhưng có giữ được hay không lại là chuyện khác.
Hơn nữa, cô sợ.
Lục Nhân Nhân vô thức đưa tay sờ lên gương mặt mịn màng của mình.

Không phải cô tự luyến, mà cô vừa mới chi một số tiền lớn để chăm sóc da cách đây vài ngày, làn da này mềm mịn đến mức có thể vắt ra nước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận