Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

" Huynh vừa nói gì?"

Sở Khải Phong ôm y, kéo y ngồi xuống giường, nói:" Đệ bình tĩnh. Sở Khải Phong ta xin thề, ta tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với đệ, ta thật sự chưa từng chạm vào nàng."

Mộc Thanh không phản kháng, chỉ ngước nhìn, để hắn nói tiếp. Sở Khải Phong nhỏ giọng:" Ngày hôm đó, ta quả thật đã tới Cảnh Nhân cung. Nhưng mà ta không ngờ lại thấy cảnh nàng cùng với một nam nhân đồng sàng."

Hai mắt Mộc Thanh mở lớn, có điểm khó tin mà hỏi lại:" Nam nhân? Huynh thật sự thấy nàng ngủ cùng nam nhân lạ. Vậy tại sao..."

" Ta biết, đệ không rõ vì sao ta làm như vậy. Ta có thể cảm nhận chuyện này không đơn giản, lúc ta bước vào đã ngửi thấy mùi hương lạ. Nói thế nào thì phụ thân nàng đối ta cũng có ơn, nếu chuyện này chưa rõ đầu đuôi ta đã đem nàng ra xử sẽ thật không công bằng."

Mộc Thanh mím môi:" Vậy huynh tính tiếp theo nên làm thế nào?"

" Trước mắt ta cũng thật sự bất ngờ vì nàng hoài thai, nhưng ta sẽ tìm cách." nói đoạn, hắn lại siết lấy y vào lòng:" Chỉ cần đệ tin tưởng ta đối với đệ một lòng chung thủy, được không?"

Mộc Thanh lưỡng lự, cuối cùng vẫn đáp lại cái ôm cái hắn:" A Phong, huynh không thể bỏ rơi ta. Ta bây giờ chỉ còn mình huynh, nếu huynh dám có nữ nhân khác, ta sẽ mang hài tử đi, ta sẽ..."

" Vi phu không dám, nương tử tuyệt đối đừng nghi oan."

Y vẫn chưa hết giận, vì thế tiện tay đánh hắn vài cái. Sở Khải Phong không tức giận, còn cười cười, để y đánh. Lúc này, Ngọc nhi đến gõ cửa.

" Hoàng thượng, Quý quân, có Tô thái y cầu kiến."

Mộc Thanh khẽ đẩy hắn ra:" Thái y đến có chuyện gì?"

" Nô tỳ không rõ. Thái y nói là chuyện quan trọng, muốn gặp riêng người."

Y ngẩng đầu lên, cùng Sở Khải Phong trao đổi ánh mắt, hắn gật đầu.

" Truyền vào."

" Vâng."

Tô Huấn ngồi ở bàn chờ y ra, thấy Sở Khải Phong cũng ra cùng, ông đứng dậy hành lễ:" Thần tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Quý quân."

" Miễn lễ."

" Thần không biết Hoàng thượng cùng Quý quân đang tâm sự, vô ý quấy rầy, mong Hoàng thượng không trách phạt."

" Sao lại có thể trách phạt! Ngươi tìm Quý quân có chuyện gì, có phải thân thể y không tốt?"

" Bẩm Hoàng thượng, Quý quân không có vấn đề gì, người cùng hài tử đều khoẻ mạnh. Thần đến vì chuyện của Trắc phi."

Sở Khải Phong hơi nhíu mày:" Chu Trắc phi?"

" Vâng, chuyện này ở đây không tiện nói, thần kính mong Hoàng thượng cùng Quý quân có thể đến chỗ của thần một chút."

" Tô thái y, là chuyện gì, cứ úp mở như vậy?" Mộc Thanh có chút nóng lòng.

" Quý quân... cung nữ kia, đã tỉnh lại."

Sở Khải Phong nghe hai người nói, hắn không hiểu gì, nhưng vẫn đi cùng.

Ngọc Châu trong lúc ngồi chờ đợi cứ bồn chồn, nàng lo Quý quân sẽ không đến hoặc là lo người sẽ không tin lời nàng. Khi thấy nghĩa trở lại, theo cùng còn có Hoàng thượng và Mộc quý quân, nàng cuống lên, hành lễ.

" Nô... nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, Quý quân."

Sở Khải Phong phất tay ra hiệu miễn lễ, hắn hỏi Tô Huấn:" Cung nữ này là??"

" Nô tỳ là cung nữ hầu hạ Trắc phi ở Cảnh Nhân cung, tự là Ngọc Châu."

" Một cung nữ ở Cảnh Nhân cung? Thái y, người đưa ta đến gặp nàng để làm gì?" Mộc Thanh hỏi.

" Quý quân, xin người nghe nàng nói. Từ khi nàng tỉnh lại, vì không có chốn nương thân nên thần đã nhận nàng làm nghĩa nữ. Nàng nghe nói chuyện Trắc phi mang thai thì một mực muốn gặp người."

Mộc Thanh nhìn bộ dáng nàng khẩn trương, nói:" Nàng có điều gì cứ nói đi."

Ngọc Châu dập đầu với y:" Đa tạ Quý quân cho phép nô tỳ. Những chuyện nô tỳ nói ra tuyệt đối là sự thật, liên quan đến hài tử trong bụng của Trắc phi... Hài tử đó, không phải của Hoàng thượng."

Sở Khải Phong không có gì ngạc nhiên, hắn biết rõ nên chỉ im lặng nghe nàng nói. Mộc Thanh thì rất chú tâm, hỏi nàng.

" Chuyện gì đã xảy ra??"

- ---------------- Ninh Thư cung ----------------

" Thật đáng ghét, không ngờ ả ta lại hoài thai." Vương Ngải Lị nhìn vẻ rất giận dữ, nàng đập bàn thật mạnh.

Tú Liễn thở cũng không dám thở mạnh, e dè nói:" Nương nương, người hà cớ tức giận, dù sao thì nó cũng không phải cốt nhục của Hoàng thượng mà..."

" Không phải cốt nhục của Hoàng thượng? Chuyện này ngoài ta, ngươi và cung nữ đã chết kia thì ai biết? Nói ra có ích lợi gì. Hơn nữa, một tháng nay Hoàng thượng đều ở lại Mai An cung, chỉ có đúng đêm đó nghe nói người từ Cảnh Nhân cung trở về, một tháng không thị tẩm, đứa bé kia chắc chắn không phải của người, tại sao người vẫn im lặng. Cho dù không yêu ả ta thì chí ít ả ta cũng là phi tần của người, cái sừng mọc trên đầu, lẽ nào người còn không muốn bẻ, chuyện sao lại đơn giản như vậy. Nếu như Mộc Thanh thật sự sinh ra nhi nữ, nàng ta lại may mắn sinh được một tiểu hoàng tử, sau này ta làm sao đứng trong hậu cung."

" Nương nương, vậy phải làm sao. Chúng ta không thể nói, cung nữ kia cũng chết rồi, không thể mua chuộc nàng đi nói sự thật đêm đó." Tú Liễn lo lắng hỏi.

" Chuyện đến mức này, đâm lao thì phải theo lao."

" Ý người là..."

Vương Ngải Lị nở một nụ cười đầy sát khí:" Nghe nói mẫu thân của Chu Á Liên mất khi nàng còn nhỏ, thật đáng thương." nói hồi, nàng lấy ra từ trong ngăn kéo một con dao nhỏ, dùng khăn lau lưỡi dao:" Ta làm người tốt, sẽ giúp ba người họ gặp nhau. Đêm mai, để ta tiễn nàng cùng hài tử trong bụng đi tìm Diêm Vương."

Tú Liễn mở to mắt sợ hãi, chủ tử của nàng thay đổi quá nhiều, sao người lại có thể trở nên tàn nhẫn như vậy? Lúc trước nàng đúng là có hơi kiêu căng, nhưng mà thật tình chưa từng làm ra điều ác. Kể từ khi vào cung, nàng mỗi ngày đều thay đổi, thậm chí bày mưu hại người. Tú Liễn sắp không nhận ra nàng là Đại tiểu thư của ngày xưa nữa rồi.

" Nương nương... chuyện này thực sự không cần đến mức đó, nương nương, người dừng lại đi."

Nét mặt Vương Ngải Lị có chút biến sắc, nàng im lặng một cách lạ thường, sau đó đột nhiên hỏi Tú Liễn một câu.

" Tú Liễn, ngươi đối với ta có tuyệt đối trung thành không?"

" Là tuyệt đối trung thành. Nô tỳ nguyện cả đời theo hầu bên người."

" Vậy..." nàng đưa một ngón tay che miệng, " Shh" một tiếng, rồi tiếp tục lau dao, vừa lau vừa khen:" Con dao này quả thực sắc bén a."

Tú Liễn đau lòng nhìn, nàng thật sự không biết làm cách nào để ngăn Ngải Lị. Nàng thật sự rất lo lắng.

" Những lời ngươi nói xác thực không có nửa điều gian dối?" Mộc Thanh sau khi nghe nàng kể lại, thật sự không dám tin. Là cung nữ thân cận của Vương Ngải Lị mua chuộc Ngọc Châu hãm hại Chu Á Liên, Vương Ngải Lị khó mà thoát tội.

" Nô tỳ không dám nói bừa. Đêm hôm đó, nô tỳ đang mang rượu đến cho Trắc phi thì bị nàng chặn đường. Nàng ta nói cho nô tỳ một số bạc, sau khi làm xong chuyện sẽ giúp nô tỳ cao chạy xa bay. Nô tỳ bị của cải làm mờ mắt, thật sự không muốn sống mãi một kiếp cung nữ, nên đã nhận bạc. Nàng ta đưa cho nô tỳ một túi bột nhỏ, nói nô tỳ đổ vào lư hương trong phòng Trắc phi, sau đó viện cớ tìm một nam nhân đến. Sau khi xong việc, nô tỳ đã đi tìm nàng để nhận nốt số bạc kia. Nhưng không ngờ, bên cạnh nàng còn có một người, mắc áo che thân, không để lộ mặt, còn chưa nói với nô tỳ một câu thì đã ra tay muốn hại chết nô tỳ."

" Vậy ra mùi hương hôm đó ta ngửi được đúng là mùi xuân dược."

Ngọc Châu quỳ gối, gật đầu. Mộc Thanh suy nghĩ chốc lát, lại nói:" Tuy là ngươi nói như thế nhưng không có chứng cứ xác thực. Cho dù ta tin ngươi, cũng không thể khiến người khác cũng tin ngươi."

" Nô tỳ..." nàng đắn đo suy nghĩ, rồi nói:" Nô tỳ có thể nhận ra nam nhân hôm đó, hơn nữa hắn cũng chắc chắn nhận ra nô tỳ."

" Nhận ra ngươi thì sao? Hắn đã phạm tội tày đình, sẽ chịu nhận ra ngươi để chịu tội sao?"

Ngọc Châu á khẩu, đột nhiên nàng bật dậy, chạy vào phòng, khi trở ra trên tay nàng cầm theo một vật.

" Quý quân, đây là vật khi nô tỳ cùng người kia ẩu đả mà nắm được, là hy vọng cuối cùng của nô tỳ, xin ngươi hãy tin nô tỳ. Người cảm thấy nô tỳ sẽ từ ngưỡng cửa địa ngục trở về chỉ vì mấy lời nói dối không có lợi cho mình sao?"

Nghe rất hợp lý. Mộc Thanh cầm mảnh ngọc lên, bỗng nhiên cảm thấy nó quen mắt. Tô Huấn ngạc nhiên:" Là mảnh ngọc này, thì ra con vì lý do đó nên mới vội vã ép ta đi tìm Mộc quý quân."

Ngọc Châu gật đầu, đáp:" Từ khi tỉnh lại, con vẫn luôn tìm vật này."

" Mảnh ngọc này, hình như ta đã thấy qua..." Sở Khải Phong đưa tay lấy mảnh ngọc như miếng vỡ của vòng tay lên nhìn, rồi kích động nói:" Đây chính là vòng ngọc gia truyền mà mẫu hậu từng giữ!!"

" Thật sao??" Mộc Thanh cũng ngạc nhiên.

" Ta nghe mẫu thân nói, vòng ngọc này truyền qua nhiều đời Hoàng hậu, lúc còn nhỏ ta đã từng hiếu kỳ lấy ra xem, trên vòng ngọc này có khắc một dòng chữ ở vòng trong, không dễ nhận ra nhưng tuyệt đối không sai được. Mẫu hậu đã ban tặng vật này cho Vương Ngải Lị."

" Nếu nói như vậy, người ra tay với Ngọc Châu chính là Hoàng hậu?" Tô Huấn nói.

" Không thể chắc chắn được."

" Thần suy đoán hồ đồ."

" Ta không trách ngươi hồ đồ, chỉ là ta cần nàng ta tự thừa nhận. Tô Huấn, ngươi tạm thời cứ giữ kín thân phận của Ngọc Châu, khi nào cần nàng xuất hiện ta sẽ nói."

" Thần tuân lệnh."

" Được." Hắn quay sang, nói với Mộc Thanh:" Hồi cung thôi, sắp đến giờ cơm tối, đệ gần đây lại gầy đi."

" Được, hồi cung."

- ---------------- Mai An Cung -------------

Sau khi được giải oan, Sở Khải Phong lại như cũ quấn lấy Mộc Thanh như hình với bóng.

" A Phong, huynh tách ra một chút được không? Huynh ôm ta chặt quá."

" Không buông. Mấy ngày nay, đệ nghi oan sự trong sạch của ta, đều không để ý ta. Ta muốn đền bù."

Mộc Thanh gỡ đầu hắn ra khỏi ngực mình, vừa đẩy vừa cửa. Rõ ràng là một đại nam nhân, đã to lớn như vậy lại còn là thiên tử, thế nào lại cứ một mực rúc vào ngực y.

" Vậy huynh muốn ta đền thứ gì? Tiền bạc ta không có."

" Lấy thân đền." Sở Khải Phong nói, không cần đợi y phản ứng đã choàng lên ôm cổ y, hôn mạnh.

Mộc Thanh khó khăn lắm mới tách được hắn ra, khi tách ra, y đã thở hổn hển, sắc mặt đỏ ửng.

" Mẫu thân vừa mất không bao lâu, không thể phóng túng."

Sở Khải Phong lập tức xụ mặt.

" Vừa rồi có phải Dư công công tìm huynh, có chuyện gì sao?"

Thân thể hắn đột nhiên dựng đứng một cái, như bị nói trúng tim đen. Mộc Thanh nghi hoặc, nheo mắt nhìn hắn, gọi:" A Phong?"

" A, được rồi, ta đi xem Dư Minh nói chuyện gì. Nhưng ta rất nhanh trở lại, đến lúc đó đệ không được trốn."

" Được a, huynh mau đi đi."

Sở Khải Phong mở cửa đi ra ngoài, Dư Minh vẫn đứng ở bên cột chờ hắn. Sở Khải Phong không kiên nhẫn hỏi:" Dư Minh, bây giờ cũng muộn rồi, người cũng biết là mấy ngày nay trẫm không được chăn êm đệm ấm."

Dư Minh lén cười, đáp:" Nô tài có tội. Chỉ là Lãnh tri phủ có thư gửi đến người, bên ngoài viết là chuyện quan trọng."

" Ô, Lãnh Thiên. Lâu rồi mới nghe tin tức của y. Lá thư đâu? "

" Nô tài đã để bên cạnh tấu chương ở thư phòng."

" Ngươi có thể trực tiếp mang đến đây cho ta, sao lại không làm?"

" Nô tài sơ ý."

" Thôi, được rồi. Sai một thị vệ đến lấy đi."

" Thưa vâng."

Dư Minh rời đi, Sở Khải Phong lại mang bộ mặt vui tươi, chuẩn bị vào phòng cùng người thương tiếp tục tú ân tú ái. Nhưng có chuyện đã bất ngờ xảy ra.

Mộc Thanh đang ngồi xoa bụng, thỉnh thoảng lại nói chuyện hỏi thăm tiểu hài tử, đột nhiên bên ngoài có tiếng động lớn.

" Có thích khách!!! Người đâu, hộ giá."

" Thích khách?!? A, A Phong!!! "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui