Bạch Cảnh Ngọc mang theo Mộ Dung Ngữ Trác ngự kiếm trở lại nội thành.
Suốt chặng đường, Mộ Dung Ngữ Trác đều là ở trên lưng Bạch Cảnh Ngọc giả chết, một chút cũng không nghĩ sẽ mở mắt ra xem trạng huống hiện tại.
Một phần do nàng ngượng ngùng bản thân sống đến 27 năm hơn lại bị một em gái nhỏ hơn mấy tuổi cõng, một phần khác chính là sợ hãi cái "phương tiện giao thông" này.
Nếu là lúc trước, có người rủ Mộ Dung Ngữ Trác cưỡi kiếm bay lên trời, nàng hẳn sẽ không nói hai lời mà mắng hắn bị điên.
Đến hiện tại khi đã ở trên một thanh kiếm "bay" trên không, Mộ Dung Ngữ Trác tỏ vẻ tự vả mặt cũng thật là đau.
Trên đường, Mộ Dung Ngữ Trác cùng Bạch Cảnh Ngọc vẫn luôn im lặng.
Bạch Cảnh Ngọc vốn là cái người kiệm lời, Mộ Dung Ngữ Trác lại không biết nên nói một chút thứ gì mới tốt.
Vì vậy giữa hai người cũng không có gì trao đổi.
Bất quá, dù không nói chuyện thì hai người ở chung vẫn còn tính là hài hòa.
"Đi" được một đoạn, Mộ Dung Ngữ Trác mở mắt ra xem một chút tình huống hiện tại nhưng chỉ thấy mỗi mây trắng bồng bềnh, những cảnh vật bên dưới đều nhỏ đến đáng thương, căn bản không thể nhìn rõ bản thân đang ở đâu.
Mộ Dung Ngữ Trác khó khăn nâng đầu dậy, lấy một bàn tay không dính máu của bản thân rụt rè chọt chọt đầu vai Bạch Cảnh Ngọc, thấp giọng hỏi:
"Chúng ta đến đâu rồi?"
Bạch Cảnh Ngọc nghe hỏi liền liếc mắt xuống phía dưới, xanh nhạt con ngươi trong nháy mắt lóe lên đậm sắc, linh lực bắn ra một tia dò xét.
Ngắn ngủi vài giây thời gian, Bạch Cảnh Ngọc đã mang linh lực thu hồi lại hết, nhàn nhạt trả lời:
"Một chung trà nữa liền đến."
"Kia...!Chúng ta có thể hay không đi nơi khác? Nhà tôi...!Có người."
Mộ Dung Ngữ Trác ngập ngừng hỏi.
Lúc nãy, nàng đã làm người đến nhà sửa lại nóc cùng đổi hết gia cụ, hiện tại trong nhà hẳn đã tấp nập người ra ra vào vào.
Bộ dáng nàng cùng Bạch Cảnh Ngọc lại như thế khác người, nàng như thế nào có thể mang nàng ấy tự nhiên tiến gia đâu.
"Ta không biết cái khác lộ." Bạch Cảnh Ngọc nhàn nhạt nói.
Mộ Dung Ngữ Trác nghe thấy câu trả lời cũng không hiếm lạ.
Bạch Cảnh Ngọc vừa xuyên qua, nếu nàng ta thật sự biết đường, nàng mới là khiếp sợ rồi đi.
Nghĩ nghĩ, Mộ Dung Ngữ Trác lại nói:
"Vậy em có thể ẩn thân hay che mắt các loại gì đó không? Chỉ cần không cho bọn họ thấy chúng ta là được.
Em hạ xuống thấp một chút, tôi chỉ đường cho em."
Bạch Cảnh Ngọc suy nghĩ 2s rồi gật gật đầu.
"Có thể."
Vừa nói đã thả ra một luồng thanh sắc linh lực bao bọc lấy cả hai, cùng lúc, Băng Phách dần bay thấp xuống phía dưới.
Theo độ cao dần hạ xuống, cuối cùng cũng liếc mắt thấy đường xá.
Bạch Cảnh Ngọc dùng là thuật ẩn thân nên nếu nàng chạm vào bất luận người nào ở đây, bọn họ vẫn sẽ cảm nhận được.
Để tránh phiền phức không cần thiết, Bạch Cảnh Ngọc giữ khoảng cách trên dưới 3 thước với mặt đất.
Bất quá, với độ cao này, Mộ Dung Ngữ Trác đã có thể nhìn đến đường đi.
Bạch Cảnh Ngọc một đường theo hướng Mộ Dung Ngữ Trác chỉ mà bay đi.
Rất nhanh, hai người đã đến một tòa chung cư cao ngất.
Tòa chung cư cao cấp thuộc top đầu cả nước này cũng là một phần tài sản của Mộ Dung gia.
Mộ Dung gia kinh doanh đa ngành nghề, không chỉ bất động sản, công ty giải trí mà cả tài chính ngân hàng cũng có một chân, hơn nữa làm ăn còn không tệ lắm.
Thân là Trưởng nữ nhà Mộ Dung, việc Mộ Dung Ngữ Trác sở hữu cho mình mấy cái bất động sản cũng là chuyện hiển nhiên.
Một trong số đó chính là căn hộ có vị trí "đắt địa" nhất "tòa thành" LBP.
Bất quá, nàng lại không thích ngụ tại chung cư.
So với việc ở trong một tòa nhà lớn, suốt ngày ra cửa đụng phải hết người này đến người kia, Mộ Dung Ngữ Trác càng nguyện ý ở biệt thự ngoại viên, một mình tự do tự tại.
Mộ Dung Ngữ Trác nhìn tòa nhà cao cao trước mặt, suy tình một chút rồi hỏi Bạch Cảnh Ngọc:
"Em có thể đi xuyên tường vào trong sao?"
Bạch Cảnh Ngọc nghe xong câu hỏi liền liếc mắt nhìn về phía sau, dù không tỏ bất kì thái độ gì nhưng từ đôi mắt phượng, Mộ Dung Ngữ Trác vẫn nhận ra một tia khinh thường.
Bất quá, Bạch Cảnh Ngọc được tu dưỡng tốt lắm, không chê phiền giải thích với Mộ Dung Ngữ Trác:
"Ta chỉ đang dùng một chút thuật ẩn thân, không phải hóa thành huyễn ảnh.
Ta và ngươi vẫn là thực thể, không thể xuyên tường."
Mộ Dung Ngữ Trác nghe Bạch Cảnh Ngọc giải thích xong liền gật gật đầu tỏ vẻ có thể hiểu được nhưng trong lòng vẫn âm thầm có chút tiếc nuối.
Mỗi khi xem TV, nàng thấy mấy tiên nhân gì đó đều là xuyên tường, độn thổ mà đi, lòng không cấm cảm thấy có chút hâm mộ.
Không ít lần Mộ Dung Ngữ Trác mơ tưởng mình có tí phép thuật để có thể đi xuyên tường, như vậy nàng liền không phải lo lắng bỏ quên chìa khóa, không thể mở cửa vào nhà.
Vậy mà hiện tại, đứng trước mặt nàng là một cái chân chính tu tiên người, nếu cả nàng ấy cũng không thể xuyên tường mà đi thì rõ ràng trên TV chỉ là lừa người.
Tiên nhân cũng không phải như vậy toàn năng, chuyện gì cũng có thể làm a!
Mộ Dung Ngữ Trác tiếc nuối chề môi, trong lòng bỗng dưng có chút hụt hẫng.
Quả nhiên không thể tin tưởng mấy nhà tư bản làm phim kiếm tiền, tất cả đều là gạt người.
Thở dài một hơi cam chịu, Mộ Dung Ngữ Trác chỉ chỉ cửa chính tòa nhà, ngữ khí nhàn nhạt:
"Kia em cứ đi vào cửa kia là được."
Bạch Cảnh Ngọc nghe lời đi theo, một đường bay vào đại sảnh.
Nghĩ đến các nàng cũng không cần thang máy, Mộ Dung Ngữ Trác dứt khoác chỉ một lối thang bộ ở trong góc tòa nhà.
Bạch Cảnh Ngọc không nói hai lời liền hướng nơi đó bay đến.
Nhìn đến cảnh cửa đóng kín mít, Bạch Cảnh Ngọc nhẹ phất tay, tức thì cánh cửa dày nặng mở toang như đang chào đón hai nàng.
Băng Phách kiếm một đường bay lên, đến tầng 27, Mộ Dung Ngữ Trác mới ra hiệu dừng lại.
Rời khỏi thang bộ lúc sau, Bạch Cảnh Ngọc lại bay thêm một chút hướng về phía cuối hành lang, khi đến trước nhà số 1102 liền dừng lại.
Bạch Cảnh Ngọc ôm siết lấy eo Mộ Dung Ngữ Trác, kéo nàng sát vào người bản thân, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống, Băng Phách kiếm cũng được nàng thu vào nhẫn trữ vật.
Mộ Dung Ngữ Trác chân vừa chạm đất đã đỏ mặt đẩy ra đầu vai Bạch Cảnh Ngọc, khập khiễng dựa nửa người vào tường.
Thở một hơi dài thoải mái, Mộ Dung Ngữ Trác sờ sờ bên hông.
Đến khi chạm vào một mảnh trống không, Mộ Dung Ngữ Trác mặt trong nháy mắt biến sắc.
Nàng như thế nào sẽ quên bản thân đã để quên túi xách trên xe a! Hiện tại ngoại trừ bộ đồ đã dính đầy máu, nàng căn bản không còn bất cứ thứ gì bên người.
Ngượng ngùng hướng Bạch Cảnh Ngọc cười cười, Mộ Dung Ngữ Trác giọng đầy hối lỗi:
"Kia...!Túi xách tôi bỏ quên trên xe rồi.
Em xem...!Có thể nào..
Phá cửa đi vào không?"
"....."
Bạch Cảnh Ngọc nhìn chăm chú Mộ Dung Ngữ Trác không nói lời nào, trong mắt rõ ràng hiện lên tia không hài lòng.
Nữ nhân này cũng thật là...!Bất quá, Bạch Cảnh Ngọc vẫn là nhận mệnh vung tay, một luồng linh lực mỏng manh đánh thẳng lên cửa.
Dưới sức ép của linh lực, chiếc cửa chống trộm cao cấp không nói hai lời liền mở toang.
Mộ Dung Ngữ Trác cười ngượng ngùng khập khiễng chống tường đi vào.
Bạch Cảnh Ngọc nhàn nhạt vào sau.
Thấy những bày biện xa lạ trong nhà, Bạch Cảnh Ngọc mày đẹp khẽ nhíu, bất quá đã chấp nhận sống ở thế giới này, nàng hẳn phải tập làm quen với tất cả những thứ như này.
Bạch Cảnh Ngọc vừa bước vào trong, tay trái liền bất ngờ run lên bần bật, kèm theo đó là những tiếng lạch cạnh như tiếng kim loại va chạm vào nhau.
Bạch Cảnh Ngọc thật sâu nhíu mày, nâng lên cánh tay, từ nhẫn trữ vật lấy ra Băng Phách kiếm.
Chỉ thấy thân kiếm sáng lên những tia linh lực màu xanh, không ngừng rung động, cường độ càng lúc càng lớn.
Hiện tượng này từ trước đến nay chưa từng xảy ra.
Băng Phách vốn là thần kiếm, bên trong chứa đựng thần thức, có Vãn Thanh tự mình điều khiển, hiển nhiên sẽ không giống những linh kiếm bình thường cảm nhận được ma khí liền rung lên báo hiệu.
Lần này, phản ứng của thần kiếm tự nhiên là phản ứng của Vãn Thanh, nàng ấy đang kích động.
Bất quá, vì sao nàng ấy lại kích động như vậy, Bạch Cảnh Ngọc tạm thời còn chưa biết được.
Mộ Dung Ngữ Trác đứng ở một bên nhìn thanh kiếm trong tay Bạch Cảnh Ngọc rung lên không ngừng mà âm thầm nuốt nước miếng.
Trong phim, nàng thấy kiếm của mấy vị thần tiên tỷ tỷ hay rung lên khi thấy yêu khí hay ma khí gì gì đó.
Nói như vậy, trong nhà nàng không phải cũng có thứ không sạch sẽ đi?! Dù sao nơi này nàng chưa trụ qua bao giờ, cũng không biết có hay không những thứ linh tinh loạn thất bát tao.
Hơn nữa, nàng nhớ không lầm thì trước đây mảnh đất này không hơn không kém chôn cất hơn 300 người.
Này...!Này cũng không phải là...!Nghĩ nghĩ, Mộ Dung Ngữ Trác giật bắn mình một cái xong lại lắc lắc cái đầu.
Từ khi nào nàng trở nên nghi thần nghi quỷ như vậy? Chẳng phải trên đời này không có yêu ma sao? Như thế nào từ sau khi gặp Bạch Cảnh Ngọc nàng lại suy nghĩ nhiều đến những thứ phi khoa học đây? Nếu cứ tiếp tục suy diễn, tự mình dọa mình cũng sẽ có ngày bản thân bị nàng dọa đến ngu người.
Băng Phách kiếm rung động cũng không lâu lắm, sai lệch nửa chung trà liền dừng lại, ánh xanh dao động trên thân kiếm cũng biến mất không còn một mảnh.
Mộ Dung Ngữ Trác nhìn đến thanh kiếm đã ngừng dao động liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bất quá, nhìn đến chủ nhân mặt than của nó đang nhíu mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, tâm Mộ Dung Ngữ Trác lại nhấc lên tới cổ họng.
E dè lấy đầu ngón tay chọt chọt lên vai Bạch Cảnh Ngọc, khi đối phương quay đầu nhìn mình, Mộ Dung Ngữ Trác ấp a ấp úng hỏi:
"Kia...!Trong nhà tôi có thứ gì sao?"
"Không có gì."
Bạch Cảnh Ngọc nhàn nhạt trả lời rồi thu hồi Băng Phách, đạm sắc con ngươi như có như không liếc nhìn cổ chân đang sưng đỏ của Mộ Dung Ngữ Trác.
Mộ Dung Ngữ Trác theo ánh nhìn của Bạch Cảnh Ngọc cũng nhìn xuống chân mình.
Không nhìn thì thôi, nhìn đến Mộ Dung Ngữ Trác liền hít sâu một hơi.
Như thế nào cổ chân trắng nõn nhỏ nhắn của nàng lại biến thành một cái giò heo sưng chù vù thế này? Đều tại con nữ quỷ kia làm hại, nếu không phải chạy trốn ả ta, nàng làm sao sẽ vấp té thảm đến vậy.
Nhắc đến lại thấy tức.
Nếu không phải lúc đó Bạch Cảnh Ngọc đến kịp, nàng nhất định sẽ...!quỳ xuống xin tha có được không a?! Mộ Dung Ngữ Trác trong lòng khóc thầm.
Cũng may Bạch Cảnh Ngọc đến kịp thời, nếu không mặt mũi, tôn nghiêm lẫn cái mạng nhỏ của nàng cũng không còn a!
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Ngữ Trác hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm Bạch Cảnh Ngọc, chỉ thiếu điều lấy thân báo đáp.
Bất quá, nữ nhân mặt than kia lại không hề động dung trước mỹ mạo của Mộ Dung Ngữ Trác, chỉ nhàn nhạt chỉ tay lên ghế, ra hiệu nàng mau đến đó ngồi xuống.
Mộ Dung Ngữ Trác dù không hiểu Bạch Cảnh Ngọc định làm gì nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo, chống tay lên ghế, khập khiễng đi lại rồi ngồi xuống.
Một hành động nhẹ nhàng, bình thường chưa mất đến 10s đã có thể hoàn thành hôm nay lại đặc biệt tốn sức.
Bởi vậy mới thấy, hai chân khỏe mạnh bình thường thì không trân trọng, đến khi nó gặp chuyện, liền nhiều chỗ bất tiện không kể sao cho hết.
Bạch Cảnh Ngọc đến trước mặt Mộ Dung Ngữ Trác, cầm lấy cổ chân đã sưng đỏ một mảnh mà mày đẹp khẽ nhíu.
Một tia linh lực thuần tịnh vờn quanh đầu ngón tay, sau lại nhẹ chạm vào vết thương.
Mộ Dung Ngữ Trác ngơ ngác há mồm nhìn từng hành động của Bạch Cảnh Ngọc, đến khi một cảm giác như châm chích xuất hiện trên khớp xương, nàng mới giật mình hoàn hồn.
Nhưng cổ chân chỉ truyền đến cảm giác đau nhói lúc đầu, sau lại thoải mái đến không nói nên lời.
Như có một lực đạo nhẹ nhàng xoa dịu các đầu khớp, cảm giác đau nhức theo đó dần dần biến mất.
Bạch Cảnh Ngọc độ linh lực cho Mộ Dung Ngữ Trác, còn chưa đến một chung trà đã xong rồi.
Ngay khi Bạch Cảnh Ngọc đứng dậy rời khỏi, Mộ Dung Ngữ Trác thử xoay xoay cổ chân.
Cảm giác đau xót biến mất hoàn toàn, khớp chân lại cử động linh hoạt như chưa từng có vết thương nào.
Mộ Dung Ngữ Trác ngơ ngác nhìn chằm chằm cổ chân khôi phục nguyên dạng nhỏ xinh, hồi lâu mới ngẩng lên, có chút ngốc manh hướng Bạch Cảnh Ngọc hỏi:
"Tiên nhân các ngươi, mỗi người đều thần kì như vậy sao?!"
"...."
"...."
Bạch Cảnh Ngọc im lặng không trả lời.
Mộ Dung Ngữ Trác cũng vì câu hỏi "dotri" của mình mà ngượng ngùng cúi đầu, trong đầu thầm mắng bản thân ngu ngốc.
Bất quá, nhìn đến dáng vẻ quẩn bách của Mộ Dung Ngữ Trác, Bạch Cảnh Ngọc vẫn là hảo tâm giải thích một chút:
"Trên cơ bản, đột phá Trúc cơ người đều có linh lực riêng, những ngoại thương nhỏ này đều có thể dùng linh lực tự chữa khỏi.
Chỉ cần linh lực còn ở, mỗi lúc đều sẽ tiến hành tu bổ kinh mạch, vết thương nặng hơn nữa cũng có thể dùng linh lực bổ cứu, bất quá thời gian sẽ chậm hơn một chút.
Linh lực càng cường đại, thời gian hồi phục sẽ càng ngắn.
Một người mất hết linh lực, tương đương người phàm, chịu thương chí mạng cũng chỉ có con đường chết."
Bạch Cảnh Ngọc nhàn nhạt nói xong liền nhận được một ánh mắt có thể coi là "nhiệt liệt nóng bỏng" chiếu tới.
Mộ Dung Ngữ Trác từ đầu ghế bên kia không biết từ khi nào đã thực tự nhiên mà bò nằm lên tay ghế bên này, trong mắt đều là nhiệt tình hỏi tiếp:
"Nói như vậy, chẳng phải em là bất tử sao?"
Bạch Cảnh Ngọc liếc mắt nhìn Mộ Dung Ngữ Trác, trong mắt ẩn chứa một tia phức tạp mà Mộ Dung Ngữ Trác xem không hiểu.
Bất quá, ánh mắt kia rất nhanh đã thu lại, Bạch Cảnh Ngọc nhàn nhạt:
"Chỉ cần không gặp vết thương chí mạng, tuổi thọ tuyệt không dưới năm ngàn năm."
Đôi mắt to Mộ Dung Ngữ Trác chớp chớp:
"Kia, em bao nhiêu tuổi rồi?"
Bạch Cảnh Ngọc ánh mắt liền trầm xuống, im lặng không muốn trả lời.
Mộ Dung Ngữ Trác lại như không thấy tia khó chịu của Bạch Cảnh Ngọc mà tự xoay người ngồi lại ngay ngắn trên ghế, lầm bầm như là tự hỏi:
"Không đúng, nhìn em còn trẻ như vậy, như thế nào cũng không quá hai lăm.
Hmmm..."
Bạch Cảnh Ngọc nghe đến liền nhíu mày, lạnh giọng phản bác:
"Ta đã sống hơn hai trăm năm."
"Ừa ừa...!Quả nhiên là vậy.
Hơn hai trăm..."
Mộ Dung Ngữ Trác ngồi trên ghế xoa xoa cằm, gật gù đồng ý.
Bất quá, dường như nhận thấy có gì đó không ổn, nàng từ trên ghế bật người dậy, đôi mắt trợn to nhìn chằm chằm Bạch Cảnh Ngọc.
"Diiii??? Hơn hai trăm?? Em lớn hơn bà cố nội tui luôn rồi!?"
"....."
Bạch Cảnh Ngọc im lặng, ánh mắt như đang xem kẻ ngốc nhìn Mộ Dung Ngữ Trác.
Dưới cái nhìn của Bạch Cảnh Ngọc, Mộ Dung Ngữ Trác cũng nhận ra bản thân thất thố, xấu hổ ngồi lại trên ghế, hai mắt như có như không liếc liếc ra xung quanh.
"À ừm...!Tôi chỉ hơi bất ngờ thôi.
Nhìn em như thế nào cũng không giống lão phật gia hơn hai trăm tuổi."
"Ta tu hành hơn hai trăm năm, trong tu tiên giới xác thật vẫn là tiểu hài đồng.
Dung mạo tự nhiên là so với thường nhân có điểm tương tự."
Bạch Cảnh Ngọc từ đầu đến cuối chỉ là một bộ nhàn nhạt không dung thế tục, chỉ có Mộ Dung Ngữ Trác là hai mắt như phát sáng nhìn nàng.
Hóa ra trường sinh bất tử là có thật a.
Kia có phải hay không nàng cũng có thể tu tiên, sống lâu trăm tuổi.
Hai mắt Mộ Dung Ngữ Trác sáng như hai cái đèn pha nhìn Bạch Cảnh Ngọc, thân hình lại như con rắn nước quấn lấy cánh tay nhân gia, ngữ khí làm nũng:
"Kia em có thể hay không dạy tôi vài chiêu phòng thân? Tôi sẽ chịu được khổ cực, làm một đệ tử ngoan mà."
Bạch Cảnh Ngọc không tiếng động nhíu mày, một tay đẩy ra nữ nhân đang ôm lấy cánh tay mình, nói lại:
"Ngươi đã bỏ qua tuổi tốt nhất để nhập môn.
Nếu hiện tại miễn cưỡng tu đạo, tạo ra linh khí, đối với cơ thể ngươi cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Hơn nữa thế giới này quá ô trọc, linh khí trời đất mỏng manh vô cùng.
Dù ngươi có thành công dẫn khí nhập thể cũng chỉ có thể chất tốt hơn người phàm một chút, căn bản không thể dùng để tu tiên."
Mộ Dung Ngữ Trác nghe Bạch Cảnh Ngọc mười mươi nói rõ xong liền ỉu xìu buông ra cánh tay nhân gia, trầm ngâm ngồi trên ghế.
Mà Bạch Cảnh Ngọc không có Mộ Dung Ngữ Trác làm phiền liền đi đến chiếc ghế bọc bằng da bò đối diện, ngồi xuống đả toạ.
Cảm xúc Mộ Dung Ngữ Trác xuống thấp là thật, bất quá lại kéo dài không lâu.
Mộ Dung Ngữ Trác rất nhanh lấy lại tinh thần, cười tủm tỉm nhìn Bạch Cảnh Ngọc.
"Kia cũng không có việc gì.
Không tu tiên thì liền như vậy đi.
Dù sao bên cạnh tôi còn có em lợi hại như vậy, có em bảo hộ, tôi hẳn sẽ không có việc gì."
Đạm sắc con ngươi mở ra, Bạch Cảnh Ngọc không phản đối câu nói của Mộ Dung Ngữ Trác, xem như ngầm thừa nhận lời nàng ta vừa nói.
Mộ Dung Ngữ Trác dù không nhận được câu trả lời của Bạch Cảnh Ngọc cũng không tức giận, nàng nhấc người khỏi ghế, vui vẻ đến mi mắt cong cong nói:
"Em cứ tự nhiên như ở nhà nhé.
Tôi đi tắm trước đây."
Nói rồi xoay người rời đi.
Bạch Cảnh Ngọc nhìn theo bóng lưng Mộ Dung Ngữ Trác, thấy người đã rời khỏi mới nhắm hai mắt lại, bình tâm tĩnh khí..