Một tuần trôi qua kể từ ngày đó rồi mà Trác Kỳ vẫn hôn mê không tỉnh, những người hầu luôn túc trực bên cạnh chăm sóc cho cậu theo yêu cầu của Hoàng Thượng, thỉnh thoảng có khá nhiều người đến thăm nhưng toàn là người có chức vị cao quý nên những người hầu cứ lầm tưởng Trác Kỳ sắp được phong tướng đến nơi.
Hoàng Thượng vì thượng triều lo việc chính sự nên ít khi đến, những khi có thể đến đều ở lại cho đến khi không còn có thể nữa mới đi.
- Các ngươi sao không ở bên trong chăm sóc cho Chi Hậu Quan? - Thất Tử vừa đến, tay còn đem theo một giỏ trái cây rất tươi, dù biết là Trác Kỳ sẽ không dậy liền thưởng thức nhưng cứ đem đến đã
- Dạ tâu quận chúa..
Hoàng thượng đang ở bên trong và lệnh chúng nô tì ra ngoài.
- Hm..? Hoàng huynh đang ở trong ? - Thất Tử đẩy cửa vào trong thì nhìn thấy hoàng thượng đang ở bên cạnh giường, ngài nắm lấy tay Trác Kỳ đưa lên môi hôn nhẹ rồi nắm chặt lấy.
Cảnh tượng ngọt ngào đến chói mắt..
- Hoàng huynh, muội luôn có thắc mắc.
Thật sự huynh với Trác Kỳ đúng là tình cảm đó sao ? - Thất Tử đóng cánh cửa lại, nhanh chóng xếp trái cây ra đĩa trên bàn.
- Muội muốn ngăn cản trẫm ? - Tần Minh dù nói nhưng mắt vẫn không rời Trác Kỳ dù chỉ một chút.
- Trước giờ điều hoàng huynh muốn, muội đương nhiên chẳng thể ngăn cấm.
Nhưng, y là nam nhân.
Cho dù dung mạo có giống thì cũng không thể nào là Bối..
- Thất Tử ! - Tần Minh gầm khẽ một tiếng ngắt ngang lời Thất Tử, ngài không muốn cô nhắc về tên của một người nào đó..
Trong quá khứ.
- Muội biết sai, mong hoàng thượng thứ lỗi.
Nhưng muội sai vì đã nhắc tên người đó, còn điều trước đó, muội không sai.
- Thất Tử hơi hạ người thi lễ với hoàng thượng rồi đi về cung của mình.
Đến khi Thất Tử rời khỏi, Tần Minh mới lộ vẻ mặt u sầu của mình, đáy mắt ngài nhìn ngắm cậu vươn rõ nét buồn, tay vuốt nhẹ má Trác Kỳ rồi ngón tay dừng lại ở đôi môi hồng nhạt kia.
- Trác Kỳ.
Đến đêm hôm đó Trác Kỳ có một giấc mơ kì lạ, không phải là giữa khu rừng như lúc ban đầu, không gian xung quanh chỉ một màu trắng xoá.
Vừa lạnh lẽo vừa trống trãi, cậu cứ bước đi nhưng không hề có một điểm dừng nào cả.
Trác Kỳ dần muốn bỏ cuộc thì cậu lại nghe tiếng sáo ấy, nhưng bây giờ cậu lại cử động được.
Có thể đi tìm người đó, có thể hỏi vì sao giấc mơ luôn liên tục lặp lại và người đó có liên quan gì đến việc cậu xuyên không.
Hoá ra đó là một cô gái..
Mái tóc xoăn màu vàng óng dài đến lưng, cô không quay mặt lại nhìn Trác Kỳ dù cậu có gọi bao nhiêu.
- "Này..
Tôi có thể hỏi vài điều chứ ? Này, cô ơi ?"
- "...!Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi." - Người con gái đó nói rồi tan biến vào hư không mặc cho Trác Kỳ cứ gọi cô.
- "Khoan..
Khoan đã.
Tôi chỉ muốn hỏi.
Này..
cô.."
- Này ?!?
Trác Kỳ giật mình chợt tỉnh giấc, cậu đã khỏi hôn mê nhưng cơ thể còn hơi yếu một chút.
Cậu thở dốc và mồ hôi thấm ướt cả gương mặt.
Cậu nhìn xung quanh nhưng chẳng có ai ngoài mình đang ở trong phòng.
- Chuyện quái gì đang diễn ra thế này..
Mình sao tự dưng lại ở đây?
Phải mất đến một lúc sau mới nhớ lại toàn bộ chuyện đã xảy ra, Trác Kỳ thở dài.
May quá bản thân vẫn chưa chết, cậu còn muốn dùng thời gian quý báu lúc còn sống làm những chuyện có ích.
Sẽ không có chuyện xả thân hy sinh vì mỹ nhân như thế này vào lần sau, Trác Kỳ vốn luôn ích kỉ và yêu bản thân mình nhiều như vậy.
Chẳng hiểu sao lúc đó lại nổi lòng tốt như thế.
Cảm giác đau nhức xương cốt vì lâu ngày không vận động nên ngoài bất lực chấp nhận nằm yên đó ra thì chẳng còn gì khác hơn cả.
- Mình muốn gặp anh ta quá.
Nghĩ rồi Trác Kỳ quay mặt vào góc, cố gắng ngủ lại để thời gian mau trôi đến sáng mai.
Và cũng đúng như cậu nghĩ, buổi sáng khi vừa nói với nô tì rằng cậu đã khoẻ rồi thì họ lập tức đi tâu với hoàng thượng ngay.
Rõ ràng được sủng hạnh thế này dù không có chức vị cũng vẫn được khối người nể trọng.
- Trác Kỳ !
Tiếng đẩy cửa, có người bước vào, tiếng tiểu nha đầu nhỏ rối rít chạy đến cạnh giường của Trác Kỳ, Thất Tử dẫn Ninh Kiều đến thăm cậu, con bé nhớ cậu lắm, luôn muốn đến thăm nhưng vì cậu vẫn hôn mê nên hạn chế tránh lại gần, sợ điềm gủi sẽ vây lấy tiểu công chúa.
- Anh hai, anh hai !
Vừa nghe tiếng Ninh Kiều, Trác Kỳ vội xếp sách đang đọc dở trên tay lại để trên đầu giường, hai tay cứ hướng lấy tiểu công chúa chuẩn bị tư thế đón nhận lấy ôm con bé vào lòng.
Những người xung quanh nhìn nhau ngơ ngác không hiểu rốt cuộc công chúa Ninh Kiều đang gọi gì vậy, anh hai là gì ? Cách xưng hô này từ đâu mà có thế ?
- Công chúa, xung quanh có người.
Để thần...
- Ấy, Trác Kỳ, ngươi vừa mới tỉnh.
Vẫn còn yếu nên ngồi yên đi.
- Thất Tử xua tay khi Trác Kỳ định thi lễ.
- Nhưng đó là quy tắc.
Thần dù sao cũng chỉ là chức quan nhỏ
- Bổn quận chúa nói ngươi miễn lễ, muốn chống đối ta sao ? Hừm, ngoan ngoãn nào.
Hôm nay ta có đem tới nhiều hoa quả lắm.
- Thất Tử hí hửng đến bên cạnh Trác Kỳ, cậu nhận lấy táo và gọt vỏ bằng dao nhỏ, nhưng mỗi miếng cậu tách ra đều là đưa cho Ninh Kiều đầu tiên rồi đến Thất Tử, sau mới là phần mình.
- Đúng như mọi người trong cung đồn, ngươi rất thương yêu Ninh Kiều.
- Thất Tử gật gù ngẫm nghĩ
- Quận chúa cũng rất yêu thương công chúa mà.
Không phải sao ? Trước khi gặp người, công chúa luôn nói tốt với thần về người.
- À..
ra là vì Ninh Kiều nên những việc trước đây ta làm dù có quá đáng với ngươi, ngươi cũng không chấp nhất ngược lại vẫn cư xử tốt như vậy.
Ta hiểu rồi, Ninh Kiều, công lớn đều là nhờ con cả đấy.
Qua đây ta thương nào.
Trác Kỳ gật nhẹ đầu, lời Thất Tử nói không sai, cậu trước giờ đanh đá như vậy, tự dưng khi không lại nhẫn nhịn hoá ra không phải vì sợ mà là vì Ninh Kiều rất quý Thất Tử, lúc trước công chúa luôn bị ức hiếp bởi các hoàng huynh và đám nô tì lộng quyền có chổ dựa lưng, quận chúa luôn có mặt bênh vực và bảo vệ.
Cậu cảm thấy có ơn nên không chấp nhất việc Thất Tử làm với mình lúc trước, Ninh Kiều nghe gọi liền chạy đến ôm Thất Tử, cả hai người chơi đùa rất vui.
Nhưng được một chốc thì Thất Tử nhớ ra điều mình định nói với Trác Kỳ.
- Trác Kỳ, nhân tiện ngươi đã tỉnh, ta muốn xin lỗi vì đã đối xử không tốt với ngươi.
Sau này ta mong chúng ta sẽ có thể trở thành tri kỉ tốt
- Thần không dám nhận lời xin lỗi, vốn thần không có ý trách hay giận người.
- Chuyện ở núi Hoàng Sơn..
Ta..
- Thất Tử ấp úng..
Cô lại nhớ đến chuyện không nên nhớ.
- Chuyện đó..
Chắc hoàng thượng đã xét xử xong với Huệ Phi nương nương ? - Trác Kỳ nhàn nhã cầm lấy tách trà, uống một ngụm nhỏ.
- Làm sao ngươi biết ? - Thất Tử ngạc nhiên.
Trác Kỳ đoạn dừng lại sau khi nghe được câu trả lời, sắc mặt cậu chợt thay đổi hẳn, không còn vui vẻ gì như khi nãy nữa mà chứa sự giận dữ nhiều hơn, thần tình không còn chút cảm xúc nào đặt ly trà lại trên đĩa rồi từ tốn nói.
- Ừm, hoá ra là như vậy.
- Trác Kỳ nhếch môi.
- Sao..
đột nhiên ngươi lại nghiêm trọng thế kia? - Thất Tử khó hiểu nhìn Trác Kỳ
- Huệ phi luôn xem thần là cái gai trong mắt, muốn triệt đường sống của thần từ rất lâu nhưng không có cơ hội, nay biết quận chúa có thành kiến với thần nên muốn mượn tay giết người.
Ý tưởng đi săn bắn đó hẳn cũng là từ nương nương ? Chỉ là không ngờ đến cả quận chúa mà nương nương cũng muốn giết.
- Ngươi hôn mê lâu như vậy mà đầu óc vẫn tốt thật nhỉ ? Đúng là sau khi ngươi về cung, hoàng huynh đã xét ra được chuyện Huệ Phi đứng sau việc sai khiến lũ sơn tặc đó ám sát chúng ta.
- Quận chúa, người không nhận ra gì sao ? - Trác Kỳ nghiêng đầu hỏi.
- Nhận ra? ...A, khoan đã.
Làm sao hoàng huynh có thể xét xử Huệ phi được trong khi ta còn chưa nói hoàng huynh biết ai là kẻ bày mưu ?!? - Thất Tử bây giờ mới hiểu ra.
Hoàng thượng vốn biết lúc đầu chuyến đi săn bắn này có vấn đề, nhưng vì muốn vạch trần và bắt tội của Huệ Phi nên giả vờ như không hay biết, vô tình đã đẩy Thất Tử và Trác Kỳ vào nguy hiểm, lúc đầu ngài cứ nghĩ chỉ có Trác Kỳ mới là tâm điểm của bọn sơn tặc nên bày trí người quan sát ở xung quanh con suối, nhưng khi quân lính vừa đến con suối thì Trác Kỳ đã đi theo nô tì của Thất Tử và thành ra là mất dấu, quân lính cũng mất một thời gian lâu mới tìm được họ.
- Nếu lúc đầu quận chúa không bày bẫy, người và Tiêu Yến sẽ hoàn toàn vô sự, vốn kẻ duy nhất gặp nguy hiểm là thần, hoàng thượng đã có ý đẩy thần vào tình thế đó để có thể bắt lũ sơn tặc khi chúng xuất hiện.
Khi suy nghĩ đến việc đó, thần còn tự nhủ trong lòng rằng không phải, giờ thì mọi sự đã rõ rồi.
Thất Tử định nói đỡ vài lời cho hoàng huynh của mình thì nghe bên ngoài cửa có tiếng vọng vào:" Trác Kỳ, ngươi là đang oán trách trẫm sao ?" cùng với tiếng khấu chào của những cung nữ, Thất Tử thở dài một hơi, nhân vật chính đã đến rồi, chuyện rắc rối như vậy đành để cả hai tự giải quyết, bản thân thi lễ xong sẽ ôm Ninh Kiều rời đi.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
- Tất cả đều cúi người thi lễ.
- Bình thân.
- Tần Minh đưa tay ra tựa ý miễn lễ.
- Phụ hoàng.
- Ninh Kiều vui vẻ chạy đến ngay cạnh Tần Minh, nhìn thấy tiểu nữ của mình ngài liền cúi người xuống nựng má công chúa.
- A..ừm, Ninh Kiều, mau đi với hoàng cô về nào.
Trác Kỳ vẫn cần nghỉ ngơi, chúng ta dịp khác lại đến.
Nào, nào đi thôi - Thất Tử cảm thấy hơi khó xử nên vội ôm Ninh Kiều đi, dù con bé đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc ra ngoài cô còn cẩn thận ra lệnh cho các cung nữ không được làm phiền hay tự ý tuỳ tiện vào bên trong.
Trác Kỳ luyến tiếc nhìn Ninh Kiều bị ôm đi, cậu lắc đầu ngán ngẫm rồi lại tiếp tục cầm sách khi nãy đọc tiếp, trông thấy người kia không có biểu hiện gì đoái hoài đến mình, Tần Minh chậm rãi đến ngồi ở mép giường, đối diện ngắm nhìn gương mặt không cảm xúc của cậu đang hờn dỗi.
- Nói ta nghe em còn cảm thấy không khoẻ ở đâu ?
- ....
Trác Kỳ không trả lời, mắt vẫn chăm chú nhìn sách khiến Tần Minh có chút khó chịu, ngài nắm lấy cằm cậu kéo lên bắt cậu ngẩn đầu.
- Nhìn ta.
- đáy mắt Tần Minh hằn tia giận dữ
- Hoàng thượng, như lời quận chúa đã nói.
Thần cần nghỉ ngơi, hiện tại không thể tiếp đón người, mong thứ lỗi.
- Giỏi lắm, kẻ trong thiên hạ này dám phớt lờ trẫm, chắc chỉ duy nhất mỗi em thôi Trác Kỳ.
- Cái mạng này của thần, luôn do hoàng thượng quyết.
Thà lúc đầu đừng cứu thần thì giờ ngài không phải bỏ công tức giận - Trác Kỳ quay mặt đi tránh tay của Tần Minh.
- Trẫm làm như vậy là vì ai ? - Tần Minh nhíu mày.
- Đừng nói là vì thần, ngài đem mạng của thần ra cược.
Vì muốn giảm bớt thế lực của Huệ Phi trong hậu cung mà dựng lên kế lừa ả ta vào tròng để tước hết mọi quyền lực của y, ngài còn không quan tâm đến cái rủi ro thần sẽ bị giết.
Thật sự bây giờ thần rất muốn lúc đó chết đi, thì những tình cảm giả dối mà ngài nói sẽ khiến ngài sống như thế nào !
Trác Kỳ chợt mất kiểm soát vì cơn tức giận mà lỡ lớn giọng, thế nhưng Tần Minh không hề có ý kiến phản bác gì cả..
Ngài dùng tay chặn môi Trác Kỳ không để cậu nói những lời khiến lòng ngài thêm đau nữa, ngài cau chặt đầu mày nhìn cậu, thần tình như rất đau khổ và thất vọng..
- Đừng..
nói đến những việc như ta sẽ mất em nữa, Trác Kỳ, hãy để ta giải thích.
Vốn Huệ Phi Thanh Lam Lam là công chúa của Bạch Long quốc, một nước nhỏ nhưng rất giỏi rèn đúc binh khí, đa số binh khí cho quân tướng ngoài chiến trường đều do Bạch Long quốc cung cấp, chính vì vậy mà thế lực của Huệ Phi trong hậu cung khá là có tiếng nói, có rất nhiều vụ án xoay quanh cô bởi vì cô rất hay đố kỵ và cao ngạo.
Tần Minh đã biết từ lâu nhưng vì các hành động của cô đều cẩn thận không hề để lại một chút gì sơ sót, tuy có việc lần này là do quá căm ghét Trác Kỳ mà thiếu suy nghĩ một chút nên mới bị lọt vào bẫy.
Tần Minh biết Lam Lam muốn trừ khử Trác Kỳ, lợi dụng việc đi săn bắn để bắt những kẻ có thể tố cáo rằng chính cô ra lệnh, dù đã bị đày vào lãnh cung nhưng Tần Minh biết chắc Bạch Long quốc sẽ chẳng để yên dễ mà sẽ có vài chuyện hơi khó khăn xảy ra.
- Vì em, ta mất 10 vạn quân lính ở Bạch Long Quốc rồi đấy, nên mau ngưng oán trách trẫm đi.
- Tần Minh bẹo nhẹ mũi của Trác Kỳ.
- Hoàng thượng, là lỗi của thần đã suy nghĩ không thấu đáo.
- Nếu em không rời khỏi con suối lúc đó thì mọi chuyện đã ổn, trẫm thật sự lo đến tâm muốn loạn cả lên.
Em nghe xem, vẫn còn hoảng loạn rất dữ dội đây ?
Tần Minh nắm tay Trác Kỳ đặt lên lồng ngực trái mình, ngài mỉm cười dịu dàng rồi hôn lên môi cậu, day cắn đến khi phiến môi xưng đỏ mới thoả mãn dứt ra.
Trác Kỳ thoáng đỏ mặt, không phải vì nụ hôn, mà vì tim của cậu cũng đập nhanh hơn bình thường, điều đó khiến cậu ngượng.
Trước giờ chưa hề có cảm giác như vậy, người trước mặt cậu.
Cứ ngỡ rằng là kẻ vô tâm không quan tâm đến tính mạng của cậu mà chỉ sử dụng mình như một quân cờ, ai ngờ thật ra lại vì mình mà làm nhiều chuyện như vậy.
- Hoàng thượng..
Ngài có muốn, làm không..? - Trác Kỳ không dám nhìn trực diện mắt Tần Minh mà hỏi, từ gò má đến mang tai đều đỏ cả lên rồi.
Nghe lời mời gọi của mỹ nhân trong lòng, khoé môi ngài chợt cong lên, bàn tay trượt xuống hông y kéo áp sát vào lòng mình.
- Là ai khi nãy còn nói với ta rằng muốn nghỉ ngơi ? Trẫm còn lo cho sức khoẻ của em.
- Hoàng thượng, miệng thì nói vậy, nhưng xem tay người đã và đang đặt ở đâu rồi đi ?
Trác Kỳ rũ mắt nhìn tay của Tần Minh không biết từ khi nào đã xoa nắn một bên cánh mông mình.
Cậu nhướng người tới choàng tay ôm lấy cổ của Tần Minh, cả hai trao nhau nụ hôn sâu, hơi thở nóng bỏng phả đều trong mỗi nhịp, cánh tay ngài càng lúc càng tuỳ ý hơn cứ liên tục mò mẫn cởi thắt lưng cho đến từng lớp áo.
- Aa..xin người...ưgh..đừng trêu chọc thần nữa.
Làm ơn, nhanh..lên.
- Không cần gấp, chúng ta từ từ mà chơi, trẫm thích dáng vẻ khốn khổ này của em.
Rất khả ái
Tần Minh nói rồi vùi mặt vào cổ cậu để lại từng dãy ngân huyết đỏ sẫm, đầu ngón tay liên tục trêu đùa nhũ hoa đến khi sưng tấy mới liếm mút chúng.
Nhục dục cứ ngắt đoạn càng thêm khao khát vì không được chạm xuống phía dưới khiến Trác Kỳ run rẩy khó chịu..
Và rồi cuối cùng ngài cũng quyết định không trêu cậu nữa, ngài chuẩn bị cởi......
- Trác Kỳ, ai gia vừa biết một chuyện rất hay, ngươi có muố....!
Thái Hoàng Thái Hậu bất chợt đẩy mở cửa ra và bước vào, những cung nữ bên ngoài còn chưa kịp thi lễ thì người đã nhanh chóng vào nên chưa hề có báo hiệu để cả hai bên trong biết, cũng may khi vừa nghe tiếng người nói thì hoàng thượng đã lập tức kéo chăn lên che người cho Trác Kỳ.
Vừa bước vào đã trông thấy cảnh tượng hoàng thượng đang dùng chăn che giấu đi thân người đang xộc xệch xiêm y của Trác Kỳ liền có chút sốc, nhưng nụ cười trên môi của Thái Hoàng vẫn giữ nguyên, từ tốn đóng cửa lại.
- Ai gia..
Ai gia thực ra không biết gì hết, không có gì để kể hết.
Hai người cứ thong thả, ai gia cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra đâu.
Nhưng hoàng thượng nhớ phải dịu dàng đấy nhé.
- Hoàng thượng, người nói xem...!Có phải..
người trong hoàng cung này rất thích quấy rối chúng ta đúng không ? - Trác Kỳ đen mặt chỉnh lại y phục của mình.
- Trác Kỳ, trẫm tiếp tục có được không? - Tần Minh nắm lấy tay Trác Kỳ cản lại.
- Đương nhiên không ! Xin người hãy đi giải thích với Thái Hoàng đi, thần không muốn những tin đồn tự dưng lại xuất hiện nữa !
Và rồi..
Sau đó họ chẳng làm gì nữa cả, hoàng thượng cũng rời đi ngay.
Dù vậy nhưng tin đồn về việc Trác Kỳ vừa tỉnh dậy đã được thị tẩm bảy, bảy sáu mươi chín hiệp thì vẫn vang xa cả cung và lại tiếp tục được là tâm điểm chém gió của các cung nữ.
.