Trên đường về, trời bắt đầu mưa không ngớt.
Sau khi rời huyện Đào Nguyên, con đường đến kinh thành bắt đầu trở nên vô cùng lầy lội.
Xe ngựa Cảnh Đế ngồi mấy lần bị mắc kẹt trong bùn, Quách Thiên Dưỡng chỉ có thể cùng xa phu theo xuống đẩy xe, thật là khổ không thể tả.
Tuy nhiên, sau khi tiến vào vùng ngoại ô kinh thành, Cảnh Đế lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
ở đây người lẫn lộn, xe ngựa chạy ngang ngược, mọi thứ đều hỗn loạn đến mức khó chịu.
Chiếc xe ngựa ông đang ngồi liên tục bị chặn trên đường.
Xa phu không ngừng la hét với những người phía trước, Cảnh Đế ngồi trong xe, tâm trạng càng ngày càng phiền muộn.
Quách Thiên Dưỡng cũng cúi đầu, không dám nói gì.
Đột nhiên cỗ xe lắc lư dữ dội, sau đó tiếng la hét của xa phu từ bên ngoài truyền đến.
Quách Thiên Dưỡng vội vàng thò người ra xem xét tình hình, chỉ thấy trục xe đã rơi xuống hố bùn, xa phu mất đà ngã khỏi xe.
Một nửa cơ thể gã ướt đẫm trong hố, gã liên tục phàn nàn trong khi che lại cái trán.
“Địa phương gì mà quỷ quái thế này! Đáng ra ta nên ở lại trong huyện!”
Một nhóm kẻ lang thang quần áo rách rưới vây quanh gã cười phá lên khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của gã.
Quách Thiên Dưỡng cũng cau mày, vội vàng giục xa phu đứng dậy tiếp tục lên đường.
Nơi này không giống như huyện Đào Nguyên, trật tự cực kỳ kém cỏi, lại còn ngư long hỗn tạp.
Xa phu miệng thì đáp ứng, nhưng dù có cố gắng thì cũng †é ngã trong hố mấy lần, có lẽ gã bị gãy xương nên không đứng dậy được.
Tiếng cười xung quanh càng ngày càng lớn.
Quách Thiên Dưỡng đành phải chịu đựng sự bực bội trong lòng, xuống xe giúp xa phu.
Khi đã trở lại xe, đang chuẩn bị tiếp tục hành trình, thì Cảnh Đế đột nhiên lên tiếng.
“Không cần ngồi xe nữa, chúng ta đi bộ về” “Lão gia, trời vân đang mưa, ngài không thể bị ướt được.” Cảnh Đế chỉ ra phía ngoài, ông nói: “Đi xe có nhanh hơn đi
bộ không? Ngươi nhìn ổ gà trên đường, mỗi bước đi đều sẽ bị kẹt, chỉ sợ ngày mai không thể trở về được.”
“Xa phu! ngươi trở về đi.”
Nói xong, ông ra lệnh cho Quách Thiên Dưỡng giao ra hai mươi lạng bạc.
Xa phu vui mừng khôn xiết, gã chạy xe đi với lòng biết ơn vô cùng.
Quách Thiên Dưỡng không nói nên lời, nhìn xe ngựa càng ngày càng xa, trong lòng chợt nhớ đến huyện Đào Nguyên.
Nhìn xem bọn họ xây đường như thế nào! Nội thành của người ta sạch sẽ cực kỳ!
Nhìn lại nơi này xem, là trung tâm của kinh thành ấy vậy mà sao lại khác biệt lớn đến như vậy!
Con đường phía trước cách nội thành không xa nhưng đường vẫn quanh co, nước bẩn chảy ngang.
Bách tính thì tùy tiện, một số rác, phân bị đổ thẳng ra cửa và tràn theo nước mưa.
Một vài đứa trẻ đang chơi dưới mưa mà không quan tâm đến sự dơ bẩn xung quanh, chúng đuổi nhau đánh nhau trong cống nước, tiện tay bốc một nắm nước ném vào người đối phương.
Mùi tanh trong không khí tràn ngập đến mức không thể che giấu.
Cảnh Đế nhìn nội thành cách đó không xa, trong mắt tràn đầy lo lắng, ông thở dài một tiếng.
“Trãm vốn tưởng răng sau khi thống nhất thiên hạ, thi hành chính sách nhân từ, giảm nhẹ tù đày, đời sống nhân dân tự nhiên sẽ trở nên giàu có, hiện tại đơn giản hóa mọi chuyện, không ngờ bản thân lại thua xa một quan huyện nhỏ.
Buồn cười, thật sự là buồn cười mài”
Quách Thiên Dưỡng vội vàng an ủi Bệ hạ là thiên hạ, một huyện nhỏ sao có thể so sánh được?”
Cảnh Đế không nói gì, nhìn chung quanh một lúc rồi đi về phía nội thành.
Đi bộ mười lăm phút, hai người tiến vào nội thành, lúc này Cảnh Đế toàn thân ướt đẫm, ống giày dính đầy bùn.
Quách Thiên Dưỡng theo sau thở hổn hển, nhất là khi hẳn ta đang mang theo hai mươi cân lá trà.
Cảnh Đế luôn ở trong quân ngũ, thể lực của ông không những cực tốt mà bước chân còn rất nhanh chóng.
Quách Thiên Dưỡng kiệt sức thở hổn hển, suýt chút nữa không đuổi kịp, dọc đường trong đầu hắn ta không ngừng chửi rủa cái hoàn cảnh chết tiệt này.
Sau khi tiến vào nội thành, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói với Cảnh Đế: “Bệ hạ, phụ cận có một cứ điểm của nội thành, ta sẽ liên lạc với xe ngựa, con đường phía sau sẽ dễ đi hơn nhiều.”.