Tiếp theo, Phương Thượng lại phổ cập khoa học cho hai người về một ít thường thức trong thương nghiệp, cùng với các thủ đoạn như hiệu ứng nhãn hàng các thứ, tuy hai người Cảnh Đế nghe thấy mơ hồ không hiểu, nhưng hết một phen tiệc rượu cũng coi như chủ và khách cùng vui.
Hắn nheo mắt cười tiến lại đây.
"Huyện thái gia, ngài ăn xong rồi?"
Phương Thượng ngậm cái tăm xỉa răng, gật đầu: Không tồi, ăn cũng ra gì đấy.
Bao nhiêu, tính tiền đi!"
"Tổng cộng 506 lượng, bỏ số dư cho ngài, tính 500 lượng." Trương Lão Lục cúi đầu khom lưng nói.
Vừa nghe thấy giá này, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.
500? Ngươi nuốt bạc à?
Phương Thượng hơi nghẹn một cái, cười nói: "Được lắm! Trương Lão Lục, ngươi dám chặt chém cả lão gia ta, đúng là có tiền đồ đấy."
Trương Lão Lục lạnh toát mồ hôi, vội vàng quỳ xuống liên tục nói: "Huyện thái gia ngài phải nghe ta giải thích! Lúc trước có mấy đứa nhóc đến không hiểu quy của, chạy ra bên ngoài ồn ào!
"Nói hôm nay chúng ta miễn phí đồ ăn."
"Lần này đến mấy chục người, còn phải kê bàn ra ngoài mặt đường."
“Tiểu nhân cũng không còn cách nào khác, giá cả này đã làm giảm giá cho ngài rồi, trong tiệm chúng ta bị hết nguyên
liệu nấu ăn, còn phải đi sang tiệm kế bên để vay!"
Phương Thượng nghe xong buồn cười, đám điêu dân ở huyện Đào Nguyên này càng ngày càng ranh ma.
"Mấy chục người ăn hết 500 lượng cũng quá đắt."
Trương Lão Lục tiếp tục kêu rên: "Nào có! Đám điêu dân này còn uống muốn rượu ngon nữa, uống nhiều quá mức còn muốn ăn dưa hấu, chúng ta phải chạy đi mua mười mấy cân!"
Ánh mắt Phương Thượng sáng ngời lên: "Trồng được dưa hấu rồi? Bao nhiêu tiền đấy?"
Trương Lão Lục ấm ức nói: "Mười lượng một cân."
"Có chín không?”
"Chín rồi”
Cảnh Đế và Quách Thiên Dưỡng đều ngây ra như phỗng, một bữa cơm 500 lượng cũng không có gì, có điều mùa này mới vào xuân thì lấy đâu ra dưa hấu? Hiện tại còn chưa phải hè?
Phương Thượng nhíu mày: "Mười lượng! Đám nhãi ranh này, ở trong huyện mình còn bán đắt như vậy, bán dưa hay là
bán vàng vậy."
Quách Thiên Dưỡng cũng chịu thua, thế ra ngươi cũng biết đắt cơ đấy!
"Đúng thết Ta cũng nói thế! Nhưng mà người bán hàng lại nói với ta thế này!"
"Muốn mua thì mua! Hiện tại làm gì có dưa! Đây toàn là dưa lầu lớn! Chúng ta thấy đắt bọn họ cũng thấy đắt, bán toàn là giá sỉ cả!"
"Được rồi được rồi! Ta biết rồi, Trương Bưu, đưa tiền!"
Trương Bưu tiến lên một bước, chuẩn bị tính tiền.
Trương Bưu? Cảnh Đế và Quách Thiên Dưỡng đều giật mình một cái, sau đó đồng thời co chặt hoa cúc lại.
Hắn là tên Trương Bưu thích trét phân lên người khác đó sao? Quả nhiên là tướng mạo thường thường! Từ đầu đến đuôi bọn họ cũng chưa chú ý đến người này.
"Rầm!"
Trương Bưu khế vung tay áo, một bao bạc rơi rầm một cái lên bàn.
"Đếm đi! Vừa tròn 500 lượng đấy."
Hai người Cảnh Đế trợn tròn mắt, tròng mắt suýt chút nữa rơi khỏi hốc mắt.
"Ngươi...!Ngươi để 500 lượng trong tay áo?" Cảnh Đế lắp bắp nói.
Trương Bưu tỏ vẻ đương nhiên trả lời: "Đúng thế! Mỗi lần thiếu gia chúng ta ra ngoài đều mang theo một ngàn lượng
bạc, là hiện vật, ở đây còn có 500 lượng nữa này."
Nói xong hẳn giơ tay phải lên, bên trong ống tay áo còn có cái gì nặng trĩu rơi xuống.
Lực cánh tay này! Chẳng phải có thể sử dụng binh khí nặng cả trăm cân sao?
Cảnh Đế nuốt nước miếng, nếu người này gia nhập quân đội chắc chăn sẽ là một viên mãnh tướng!
"Sao ngươi không mang ngân phiếu?" "Cũng không khác nhau mấy, cầm bạc thật chắc ăn hơn!"
Đây là lý do ngươi mang một ngàn lượng bạc trằng theo bên người sao?
Thấy hai người giật mình, Phương Thượng cười giải thích: "Hai vị, đây là hộ vệ của ta Trương Bưu, tên chữ là Hải Hoàng."
"Là bộ đầu duy nhất trong huyện, lực sĩ đệ nhất, người giang hồ gọi là ngôi sao của huyện Đào Nguyên!"
"Đừng nói là một ngàn lượng bạc, hẳn có thể bê người như bao cát để ném! Nếu gặp phải lưu manh vô lại cứ đến tìm hắn!"
Cảnh Đế chịu phục, chắp tay nói: "Bội phục bội phục, Trương Hải Hoàng quả nhiên là tráng sĩ!"
Trương Bưu làm ra vẻ mặt kiêu ngạo ưỡn ngực.
Phương Thượng lại nói: "Như vậy...!Ta không tiễn hai vị nữa, nếu đã quyết định thì ngày mai có thể trực tiếp đến huyện nha tìm bản quan."
Đêm đó, hai người Cảnh Đế trở về khách điếm.
Cảnh Đế ngồi trước bàn, Quách Thiên Dưỡng đứng bên cạnh hầu hạ, ánh nến trên bàn lập lòe không rõ, biểu tình của Cảnh Đế cũng có vẻ cao thâm khó đoán.
Ông suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Chuẩn bị ngân phiếu, ngày mai đến nha môn để kí kết khế ước với hắn."
"Trãm càng lúc càng tò mò về Phương huyện lệnh này."
Quách Thiên Dưỡng nói: "Bệ hạ, vậy chúng ta còn đi đến Hoành Giang phủ không?"
"Không đi nữa, đã có thu hoạch rất lớn, chúng ta đã trì hoãn ở đây lâu rồi, Thái Tử giám quốc, chắc các triều thần đã nóng nảy."
Sau đó Cảnh Đế thở dài: "Không thể ngờ được, nhìn tên Phương Thượng kia không quá hai mươi tuổi mà đã có thể quản lý được một huyện ngăn nắp như vậy."
"Nghĩ đến Thái Tử là trãm lại đau đầu! Còn kém xal"
Quách Thiên Dưỡng nói: 'Bệ hạ, tên Phương Thượng này tuy hành sự không theo khuôn mẫu cũ, nhưng hắn thân là quan phụ mẫu của một huyện lại tự mình làm buôn bán như vậy, có phải là không ổn hay không?"
"Người phi thường là việc phi thường, hắn có được thành tích như ngày hôm nay là đã vượt mặt đa số quan viên trong thiên hạ”
"Chỉ trong hai ba ngày ngắn ngủi mà trãẫm đã được mở rộng tầm mắt, có điều vẫn có nhiều thứ chưa hiểu rõ...!Lều lớn là vật gì..."
“Tân Phương Thượng này đúng là thú vị!"
Quách Thiên Dưỡng không phục: "Bệ hạ, ta thấy hản chỉ là hạng người chỉ biết dùng mấy mánh khóe tỉ tiện thôi! Làm gì có ai đi đổ phân vào nhà người khác như vậy!"
“Lại còn lừa quý tộc trong thành mua lá trà bình thường!"
"Lúc ăn lại vì chuyện bán lá trà mà nói lời hươu vượn với bệ hại"
Cảnh Đế cắt ngang lời hẳn ta, trên mặt mang vẻ giận dữ: "Đủ rồi! Nếu là mánh khóe tỉ tiện có thể làm dân chúng giàu có thì sao lại không làm!"
"Nếu ngươi có ba phần bản lĩnh của hắn thì trãm cũng không phải đau đầu như vậy!"
"Sau khi trở về nhớ tra rõ tư liệu của Phương Thượng, còn có vì sau suốt bao năm quan viên tuần tra không báo cáo lại tin tức về huyện Đào Nguyên!"
Quách Thiên Dưỡng mếu máo, hẳn ta bận trước bận sau, bị chê trách không nói, lại còn bị quát mắng nữa.
Vì thế hắn ta uất ức nói: "Bệ hạ thánh minh!" "Hừi Nói như vẹt!"
Quách Thiên Dưỡng: '...".