Xuyên Không Làm Phế Nhân Tiểu Quận Chúa


Ta thẫn thờ rời khỏi hoàng cung, bất ngờ, ta bắt gặp bóng dáng vị nam tử quen thuộc, đang dựa bên hành lang Thiên điện, dường như đợi ta đã lâu.

Thấy ta, hắn cười rạng rỡ lắm, đôi mắt phượng nheo lại, cong lên như đứa trẻ sắp được quà:
-Tiểu nha đầu, chờ muội lâu quá!
Tam ca của ta, hắn luôn nhanh nhạy như thế, y phục tươm tất, lại có thể bắt kịp tin tức đến đợi ta.

Bắc Phong giờ đây không còn mặc giáp bạc, không còn vương mùi đất bụi, khói súng chiến trường nữa, mà thoát tục, phong trần đến lạ.

Y phục đơn giản màu xanh lam có điểm vài cành trúc mờ mờ ảo ảo bên dọc bờ vai.
Không hoa mĩ cầu kì, phục sức đơn giản, nhưng làm sao có thể làm lu mờ đi phong thái ấy...!Hắn dù cho khoác cái nùi vải, ta vẫn thấy hắn đẹp, đúng là điêu đứng, lụa đẹp vì người mà!
Thấy hắn, ta như thấy được tia nắng trong ngày tàn:
-Tam ca!!!
Hắn xoa đầu ta:
-Phụ hoàng gọi muội chuyện gì thế?
Ta ngập ngừng:
-À...!người gọi ta vào cung phiếm chuyện.
Hắn mỉm cười:
-Tiểu Tư, muội không muốn nói cũng được.

Nhóc con nhà muội chỉ có thể đi quấy rầy phụ hoàng mà thôi, làm sao lại có chuyện phụ hoàng gọi muội chỉ để phiếm chuyện cơ chứ!
-….- Ta cười mỉm không đáp hắn, hai má nóng rực, một năm rồi, cảm xúc ấy vẫn như ngày đầu, vẫn như kiếp trước, vẫn là hơi ấm này, hắn luôn thấu hiểu cho ta.
-Một năm ta đi không dài không ngắn, mà Tiểu Tư lớn hẳn rồi, ra dáng thiếu nữ rồi.
Ta nheo mắt:
-Huynh hơn ta có hai tuổi chứ nhiêu! Đừng coi ta như thể con nít!
-Cũng đủ cao hơn muội một cái đầu.
Ta câm nín, ta đi giày độn, ít cũng ba bốn phân, nhưng vẫn không bì được với vóc dáng chuẩn chỉnh, cao vổng của hắn.

Ta thở dài hai tay chống nạnh, rồi bật cười:
-Vậy, Tam ca dụng tâm chờ đợi ở đây, là muốn ta đầu têu rủ huynh đi chơi đúng không?
Hoàng cung trước nay kiểm soát ra vào nghiêm ngặt, ra vào đều phải có thẻ thông hành, ngoại trừ Hoàng Đế, không có ngoại lệ nào kể cả hoàng tử.

À, ta nữa, bọn cảnh vệ ngay từ đầu đã tỏ thái độ chả bõ bàng gì đến ta.
Trước kia Vân Cửu Tư hay lui tới hoàng cung, thường xuyên rủ Bắc Phong trốn khỏi hoàng thành, cúp tiết đi chơi cùng nàng, họ vui vẻ nghịch khắp kinh đô, ta nhìn cũng ghen tị.

Trước nay luôn là Vân Cửu Tư đầu têu, hiếm khi lại thấy hắn chủ động như vậy...

Cũng vì nghịch ngợm từ bé, mà dường như Quý Phi- sinh mẫu của Bắc Phong không hề thích ta.

Mỗi lần đi chơi đều phải tránh tai mắt, thân thích của nhà Quý Phi.

Rất giống với ta kiếp trước, hai kiếp bà đều rất ghét ta, đã quen rồi, ta không ngại để bà ta tức điên thêm vài lần nữa.
Hắn nhìn ta bật cười:
-Không, lần này, bổn hoàng tử xem như là bày trò bắt muội đi.
Tử Ly bên cạnh e ngại:
-Quận chúa...
Ta nháy mắt với nàng, khiến Tử Ly lắc đầu nguẩy nguậy có vẻ bất lực, vẫn như mọi lần, cảnh vệ hoàng cung chẳng thèm bận tâm đến quận chúa ta đây, tẩu thoát thành công mĩ mãn.
Ta muốn cùng hắn đi chơi riêng, cũng bởi thế mà dặn Tử Ly về phủ, còn hắn cùng ta đi dạo chốn kinh đô, thật giống mội đôi thanh mai trúc mã, một trai tài gái sắc...!Dẫu ta không có nhiều phần nhan sắc, nhưng đến cha hắn cũng nói rồi đấy, “xứng đôi phải lứa”, ta bật cười khúc khích, Bắc Phong nhìn ta thắc mắc:
-Nha đầu, trên xe là muội bắt ta chốn lui chốn lủi, giờ lại bật cười trêu ta sao?
-Không, không, ta không cười huynh!
-Hồ lô đường đây, ai ăn hồ lô đường không?- Tiếng mời gọi quen thuộc vang lên làm ta ngưng cười hẳn, bác chủ quán tinh ý, đến chỗ có những cặp đôi mà cất giọng vang hơn hẳn.
Hắn nhìn những viên hồ lô ngào đường béo tròn óng ánh, hỏi ta:
-Nha đầu, muội ăn không?
Ta gật đầu lia lịa, niềm vui nho nhỏ của những thiếu nữ hảo ngọt là đây mà, vỏ ngoài giòn ngọt, bên trong hạt chua chua, lại không cần bỏ tiền túi mua, ta sao nỡ từ chối.

Bắc Phong bật cười:
-Ông chủ, cho ta một xiên!
-Huynh không ăn à?
-Không, đồ ngọt thế này, cũng chỉ có trẻ con như muội mới thích thú như thế!
-Đây đây, cậu thiếu niên này tinh ý quá, ta thấy hai người rất đẹp đôi, chẳng phải ăn chung một cây, rất ý vị sao! -Ông chủ kẹo cười cười đưa xiên hồ lô cho ta.
-Bọn ta có phải cặp đôi gì đâu!
Ta ngại ngùng, kéo tay Bắc Phong rời đi, y đằng sau cười khanh khách khoái chí:
-Muội không muốn bị hiểu lầm như vậy sao? Ta thấy cũng rất đúng mà.
Nghe đến đây ta sững sờ, y có biết kình vừa nói gì không, hắn đang ngầm khẳng định đấy ư? Ta mím môi, tim đập loạn nhịp, bước chân cũng vì thế mà dừng lại, nam nhân này, rất hay nói những lời gây hiểu lầm.
Trước kia cũng thế, ở bên kia của thế giới, ngày đầu tiên ta biết đến đòn roi, lần đầu Tư Thành đứng về phía ta, hắn đã nói:
-Cậu đừng khóc nữa, có tôi đây rồi.
-Hic, cậu vì tôi mà chịu trận như thế, còn can đảm an ủi tôi nữa sao!
-Ừa, nam nhi đại trượng phu, lớn lên tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu!-Cậu nhóc con khi ấy còn bé tí, tay hằn vết tím đỏ, vỗ ngực tự hào nói trước ta, cô nhóc mít ướt sụt sùi nước mắt.
Nhưng rồi khi cậu lớn lên, đỗ vào một trường danh giá, lại được chuyển vào lớp chọn, học khác lớp với ta, tuy hai đứa qua lại với nhau vẫn như thuở nhỏ, hay bị bạn cùng trường trêu là "tiểu đệ của Tư Thành", chỉ nhau bài vở.
Nhưng ta dần để ý, cậu rất được lòng các bạn nữ, giáo viên, sự dịu dàng của cậu, không chỉ dành cho mình ta.

Cậu chu đáo với tất cả mọi người, và dường như khi bé, hành động của cậu mang tính bản năng.
Bởi vậy tâm tư thầm kín này, luôn được ta nuốt ngược vào trong, vùi sâu tận đáy lòng, và dần trở thành nỗi mặc cảm.

Trước khi chuyển đên nơi này, ta và cậu đã có vài phần xa cách, có trăm trở nhưng không thể tâm sự, tiếc nuối kéo dài.

Đến tận sang đây rồi, bóng dáng cậu vẫn ám ảnh ta, có lẽ ở đây, cậu đang tìm cách an ủi ta, tiến gần đến ta ư?
Nhưng mà, quả thực, mĩ nam hào kiệt như Bắc Phong, lại càng chỉ khiến ta thấy thêm xa cách.
Ta thích hắn, nhưng vẫn còn một bức tường ngăn cách không nói nên lời...
Bỗng hắn chủ động kéo tay ta, ghé vào một tiệm nữ trang, ta bất ngờ ngây dại:
-Nha đầu, ta muốn rủ muội vào đây lâu rồi.

Một năm không gửi về thư từ, đây xem như là bù đắp cho muội.
Tiệm nữ trang lớn nhất kinh thành, Bắc Phong không sợ có tai mắt của Quý Phi ư, hắn công khai luôn rồi!
-H...huynh.
-Từ năm ngoái đến năm nay, ta thấy nha đầu lúc nào cũng chỉ cài một cây trâm, nó đã sờn cũ rồi.

Quận chúa độc nhất thiên triều, đâu thế cứ tần tiện được.
Ta không để ý nhiều được như vậy, thật ra Vân Cửu Tư có rất nhiều trang sức quý báu, nhưng trâm lại chỉ có một cây, ta đã nghĩ là nàng ta phải chăng quý nó như bảo vật, vì vậy chưa từng một lời thắc mắc.

Ta cũng dễ mỏi cổ nên chưa từng đòi hỏi có thêm nhiều trang sức phụ kiện trên đầu.

Cái này bù đắp cái kia, đổi lại số khuyên tai, vòng cổ, đủ để ta mở một buổi triển lãm.
Hàng tháng Vương gia đều lệnh cho thợ thủ công trong phủ làm trang sức cho ta, hễ có món đồ cống nạp quý hiếm nào thì đều ở phòng ta hết.

Nhưng ta biết người làm như thể một luật lệ, không cảm xúc, không cầu toàn, thậm chí còn chả ngó ngàng gì tới chúng.

Bởi vậy các trang sức ta có, màu sắc, nguyên liệu có thể đa dạng nhưng luôn cùng một kiểu mẫu, luôn cùng một thể dạng.

Chúng đều lạnh như đồng tiền vậy.
Lòng người cũng thế.
Nhưng lần này đã khác, ta ngây người nhìn Bắc Phong- một nam nhân chinh chiến sa trường, tỉ mẩn ngắm nghía từng món trang sức để chọn cho ta.

Dường như đây là tận cùng của bình yên? Khoảnh khắc này, ta chỉ muốn thời gian mãi ngưng đọng lại, để ta nhìn vẻ yêu chiều của hắn lâu hơn, cùng cảm giác ấm áp dâng tận đáy lòng.
Bắc Phong chọn lựa kĩ lưỡng cuối cùng cũng đặt tiền mua một cây trâm nhỏ làm bằng bạc trông xinh xắn, có viên mã não to gắn ở đầu, hàng ngọc bích năm sợi rủ xuống phía dưới, phần đá cẩm thạch dưới cùng được chạm khắc hình hoa mai rất đẹp, phần thân cũng được tỉ mỉ hình hoa cẩm tú.
Tinh xảo thế này, đến cả Vương phủ cũng kém vài phần, là đồ đắt tiền.

Ta nhìn đến mê mẩn, hắn có mắt thẩm mỹ tốt đến vậy sao.


Bắc Phong đưa tiền cho chủ quán, tiện lời nói:
-Không cần thối!
Rồi chìa tay trước mặt ta, ta thắc mắc:
-Sao vậy, huynh muốn thù lao à?
Bắc Phong cười lớn, tiếng cười giòn giã, có vẻ đắc ý lắm, rồi cốc nhẹ một cái vào trán ta, hành động quen thuộc dường như mang thương hiệu của hắn:
-Nha đầu ngốc! Mà, muội nghĩ thế cũng được.

Ta mua trâm mã não tặng cho muội, vậy muội có bằng lòng tặng lại ta cây trâm bạch ngọc cũ kĩ cài trên tóc muội không?
Ta chơm chớp mắt không dám tin:
-Sao cơ? N...!Như vậy, Tam ca, huynh hiểu nó có ý nghĩa gì không?
Một nam nhân cổ đại tặng cho người con gái chiếc trâm ngàn vàng, rồi đòi thù lao bằng một chiếc trâm cũ gắn bó bao năm, có khác nào...!là trao đổi tín vật định tình đâu? Bắc Phong là hoàng tử, những điều phàm tục thế gian trần tình thế này, hắn chưa biết sao.

Ta đã nghĩ vậy, nhưng Bắc Phong đã trả lời như phủ nhận tất cả:
-Sao nào, tặng quà cho tiểu muội của mình, muốn nhận lại phần thưởng nho nhỏ cũng không được ư? Ta đại thắng trở về, muội cũng chưa chúc mừng ta ấy nhé!
Ra là “tiểu muội”, ta cười gượng gạo:
-Nhưng cây trâm này huynh chê cũ kĩ không phải sao? Sao còn muốn lấy nó.
-Là món muội đeo hàng ngày, là đồ muội mang theo từ tấm bé, gắn bó với bao kỉ niệm của muội và ta, cũ kĩ nhưng là vô giá.

Chuyến này là ta hời rồi không phải sao?
Ta bật cười khanh khách, hắn biết an ủi thật, ta ngờ ngợ biết Bắc Phong đã đoán ra được tâm ý của ta, nên hắn mới âm thầm vỗ về như vậy, có lẽ đúng là, mối tình đơn phương thật.
Ta gỡ trâm cài trên đầu xuống, mái tóc dài mượt luôn búi, hôm nay đã xõa dài ngang đến hông.

Gió tình cờ thổi qua, khiến những lọn tóc mai của ta tung bay chắn ngang tầm mắt.
Trong khoảnh khắc, lờ mờ qua những sợi tóc đen láy, ta thấy được dòng nước khẽ động trong đôi mắt của Bắc Phong, chỉ là thoáng qua, nhưng bóng hình ta in sâu trong đôi mắt hắn, như thể cả thế giới thu nhỏ lại còn mình ta trong giây chốc vậy.

Hắn nhẹ nhàng đưa tay vén tóc mai hộ ta, đôi mắt dịu dàng.
-Tiểu nương tử đúng là đẹp tựa tiên nữ!- Bà chủ tấm tắc khen, tay ôm tiền, mồm cười không thể khép.
Ta cười mỉm ngại ngùng:
-Cũng như bao người mà thôi!
Trong phủ Yên Vương, không thể phủ nhận ai cũng có nhan sắc, ta chưa trực tiếp gặp mặt ba người anh trai kia, vì họ đều đi tu luyện võ nghệ cả rồi, nhưng nghe nói được lòng các thiếu nữ trong thành lắm, thư tình nườm nượp.
Còn tên đại ca Cửu Dạ trời giáng, dù ta có ghét, nhưng cũng không thể không nói, hắn cũng rất điển trai, hắn chơi thân với Bắc Phong nhất, nhiễu khi gắn bó hơn cả ta.

Bọn họ đi với nhau, quả thực rất giống bộ đôi tiên tử thoát tục, một kẻ điềm đạm, một tên láu ca hơi ranh ma.
Đến Yên Vương, dù hiện tại trong phủ chỉ có một trắc phi hữu danh vô thực, không tiểu thiếp, chính thất vương phi cũng đã qua đời từ lâu, ấy thế mà phong thái chưa bao giờ suy giảm, nếu không biết, không ai nghĩ ông đã là phụ thân của năm người con, tuổi tác đã ngoài năm mươi.
Tủi thân thay, ta không kế thừa được phần nhan sắc của ông, là con của chính thất- Vương phi, nhưng trong phủ không có bức họa của mẫu thân, dường như cha ta và mẹ ta tình cảm không mấy mặn nồng, ba người anh cũng là con của trắc phi đã bệnh yếu.
Ta cũng chẳng biết bà thế nào, bà không tồn tại trong kí ức của Vân Cửu Tư, chỉ biết tên Cửu Dạ từng nói, nếu cha là đại trượng phu hào khí, mẹ là tuyệt sắc giai nhân, thì ta lại chẳng có gì ngoài tụ hội những gì xấu nhất từ họ.
Ta thờ dài, lẩm bẩm:
“Không cần nịnh bợ đâu, ta biết mình nhan sắc tầm trung mà.”
-Sao cơ?- Bắc Phong tai thính, hắn buông miệng thắc mắc.
Ta lắc đầu nguầy nguậy, đưa tay định đưa cho hắn chiếc trâm bạch ngọc.


Bỗng chợt có tiếng hét lên từ đằng sau, làm ta giật mình, rùng người làm chiếc trâm rơi mạnh xuống đất, bạch ngọc dùng lâu cũng mòn, nó không vỡ, nhưng giữa thân liền nứt ra, "tạch" một tiếng.
Tiếng hét nghe chừng giận dữ:
-Không được!
Ta giật mình ngoảnh ra sau:
-Cửu Dạ?
Hắn có vẻ hối hả, có lẽ là chạy đến đây, hắn đến nhặt lại cây trâm bạch ngọc, nắm mạnh lấy cổ tay ta, rất chặt, nổi cơn thịnh nộ kéo ta đi, ta vùng vẫy, có phần hoảng hốt trước thái độ của hắn:
-Bỏ muội ra, huynh làm gì vậy!?
-Về phủ! Xế chiều rồi mà muội còn lăng nhăng với nam nhân khác ngoài phủ à?
Ta hoang mang:
-Nhưng...!đây là Bắc Phong.
-Hừ! Tôi tính sổ với cậu sau!- Cửu Dạ quay lại, ánh mắt có phần sắc bén đến rợn người, ta cũng giật mình sợ hãi, cắn môi im bặt, để mặc hắn lôi ta về, đến cả lời từ biệt ta cũng không kịp nới với Bắc Phong, cây trâm kia ta còn chưa kịp nhận.
Cửu Dạ hôm nay dở chứng gì không biết.
Bước đến cửa phủ, chân ta tê dại đau đớn vì đế cao mà phải chạy theo sải bước lớn của hắn, ta vùng ra, cây trâm bạch ngóc cũng vì thế mà rơi xuống vỡ tan, Cửu Dạ đờ người.

Tóc ta rối xù, mắt rơm rớm lệ, gườm nhìn hắn:
-Muội muốn tạo phản à?- Hắn trách ta đầy khó hiểu.
-Huynh không nói không rằng kéo ta bôi bết về như vậy là có ý gì?- Ta lửa giận đùng đùng đáp.
Cửu Dạ không hề né tránh ánh mắt ta, vẻ cười cợt hàng ngày như tan biến thành cát bụi, hắn nghiêm túc đến lạ:
-Ta biết chuyện của muội và Hoàng Đế rồi.

Muội đi cùng hắn ta công khai đến nơi toàn tai mắt người trong cung như vậy, khác nào đang có ý lĩnh chỉ không!?
-Ai nói, Tử Ly kể huynh sao?
-….- Hắn không đáp, ta thừa biết Tử Ly là người hắn cử đến cho ta.
-Nhìn cũng đã nhìn rồi, tin tức cũng đến tai người trong cung, vậy huynh còn bắt ta về làm gì, sao không để ta nhận nốt món quá ấy đi? Huynh ghét ta như vậy, thà ta gả đi cho khuất mắt không phải rất vừa ý huynh sao!?
Giọt lệ tuôn rơi, câu nói của ta cũng làm Cửu Dạ ngỡ ngàng đến đờ đẫn, đôi tay hắn nới lỏng, để lộ cổ tay trẳng đỏ ửng của ta.

Giọt lệ rơi dính vào tóc mai trông ta càng thêm phần thảm hại.

Ta khóc, vì tủi thân ư.

Đối mặt với nước mắt của ta, Cửu Dạ nhất thời không biết ứng xử cho sao, hắn rời mắt không dám nhìn ta nữa.

Đây là lần đầu ta thấy mình yếu đuối như thế.
-Kh...Không phải muội có rất nhiều trang sức sao? Sao còn mua nữa chứ, chiết tiệt!- Giọng hắn dịu đi hắn, nhưng vẫn không quên câu chửi đổng phía sau, hắn gãi đầu biểu lộ sự bối rối.
Ta hít một hơi sâu, bộc lộ điều muốn nói, và cũng có lẽ là điều Vân Cửu Tư muốn nói:
-Ta không cần những món vật bố thí lạnh lẽo như vậy, đến quà sinh nhật cũng thế, các người cứ tùy tiện để hạ nhân làm rồi tiện tay vứt vào phòng ta, có chút thành ý nào không? Từ trước đến nay, ấm áp với ta như vậy...!cũng chỉ có mình huynh ấy.
-Ta...-Cửu Dạ nghẹn lời.
Ta như giọt nước tràn ly, lời đã thoát ra được khiến cảm xúc dồn nén trào dâng, ta đẩy hắn, hùng hổ sụt sùi chạy về phòng, đóng cửa cái rầm, hét:
-Cửu Dạ, huynh là đồ tồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận