Từ ngày tự do đi lại vào thư viện, ngày nào ta cũng tìm mấy cuốn sách cổ, tìm hiểu về căn nguyên, về linh căn, linh khí vạn vật.
Cũng tìm hiểu lấn sang yêu quái, một chút thuật trị thương để biết đâu ta lại giúp được phần nào cho Tiểu Bạch.
Hắn ở lại phủ ta cũng ba bốn ngày rồi mà không khá khẩm hơn là bao.
Nhìn ta mải mê đọc sách cổ, những lý thuyết hỗn tạp, nhiều khi Cửu Dạ cũng buông lời ngao ngán:
-Nhiều khi, ta cũng chả biết muội đọc mấy thứ vô vị như vậy có ích gì không?
-Có chứ, mà với ta.
Cửu Dạ ngờ vực, có chút bất ngờ:
-Muội hiểu sao?
-Đa số.- Ta gật gù đáp.
-Không phải ai cũng nhập tâm, có thể tập trung vào mấy thứ vô vị nhạt nhẽo như vậy, có khi kiên trì như muội cũng là một loại tài năng đó nhóc con.
-Huynh đang nói đểu ta sao?- Ta nhướng mày thắc mắc.
-Không, chỉ là những cuốn sách muội đang cầm, đa số ta đã đem vào dĩ vãng rồi.
-Vậy thì ca cũng nên học lại một số thứ thôi.
-….Không đôi co với muội, bổn gia đi ngủ!
Thật ra, những cuốn sách cổ ta đọc, không hề vô dụng như Cửu Dạ nói, đúng là nó khô khan, nhưng chứa đựng lượng kiến thức đủ để ta giác ngộ nhiều điều.
Hóa ra, mỗi một người đều mang trong mình một bình chứa linh khí, dung tích to nhỏ tùy vào di truyền và tập luyện.
Đó gọi là linh căn.
Linh căn của mỗi người mang một màu sắc riêng biệt không ai giống ai, nhưng cũng có một phần là được truyền từ cha mẹ sang con cái.
Mỗi một linh căn, là một nguyên tố.
Để sử dụng thuật pháp như y thuật, kiếm thuật, ma thuật, yêu thuật, thì trong linh căn phải có linh khí.
Linh khí được dậy lên từ nhựa sống, từ tinh hoa đất trời, nơi nào dương khí càng trong, linh khí càng nhiều.
Mỗi người lại có khả năng hấp thụ linh khí nhiều ít không giống nhau.
Trái với linh khí, chính là yêu khí.
Hai thứ này cũng xung khắc như âm và dương vậy.
Trên đời này không tồn tại người không có linh căn, nếu thực sự không có thì sẽ không sống quá ba tuổi.
Mọi người nói ta linh căn tinh khiết chỉ vì nó không chứa bất kì nguyên tố nào, chỉ có thể làm mồi ngon cho đám yêu quái.
Bởi vậy, ta lại mất thêm thời gian để tìm hiểu xem rốt cuộc có thực sự ta có tiên căn vô phế hay không?
Về lí thuyết, chẳng phải lấp đầy linh căn bằng linh khí là được không phải sao? Nguyên tố chỉ là một phần, là yếu tố để quyết định xem người đó sẽ theo học gì, sẽ phát triển cái gì mà thôi.
Nhưng dường như cuốn sách nào cũng chỉ nói cố định về một loại nguyên tố, dường như không có định nghĩa nào dành cho những kẻ linh căn vô dụng như ta.
Bởi vậy dần dà, ta lấn sang tìm hiểu y thuật không hay, vì nó không yêu cầu yếu tổ cơ bản đặc trưng..., nhận biết thảo dược, biết chế đan là đủ, có lẽ sẽ hợp với ta.
Nhưng thực sự, chúng khó học quá!
Chỉ là ta đến nay vẫn không thể hiểu, Tiểu Bạch nhìn thế nào cũng là một đại yêu quái, hắn mạnh như vậy, yêu quái lại có khả năng phục hồi vượt xa con người, sao đến giờ hắn vẫn chưa biến hình lại thành người, sao hắn vẫn chưa hồi phục?
Ta trải lòng với Tiểu Bạch, chỉ nghe hắn “hừ” một cái, như thể nói rằng đến chính hắn cũng không biết vậy.
Ta vuốt ve bộ lông mềm mại của hắn.
So với ngày đầu gặp gỡ, hắn bây giờ cởi mở hơn nhiều, ngồi hẳn trên người ta, mặc cho ta vuốt ve.
Ta nheo mắt:
-Tiểu Bạch này, ngươi không định tắm sao?
Nghe đến đây, cái đuôi hắn cứng lại không ngoe nguẩy nửa, hắn lườm ta, rồi cong đuôi bỏ chạy.
Ta che miệng cười khúc khích:
-Ta không để tâm đến chân thể là nam nhân của ngươi đâu, dù gì bây giờ ngươi cũng chỉ là thú cưng của ta mà thôi.
Tiểu Bạch vẫn không thể làm giảm quyết tâm của ta, mèo sợ nước hóa ra còn đúng với cả yêu quái.
Tiểu Bạch là một chú mèo lạnh lùng ít biểu lộ cảm xúc, ta chưa từng thấy hắn kêu, thế mà khi dội nước vào người hắn vẫn rùng mình liên tục.
Vết thương trên bụng hắn đã đóng vảy, tốc độ hồi phục đúng là nhanh hơn so với người thường, nhưng so với yêu quái thì có hơi...
-Ngươi yếu thật đấy!- Đang tắm cho hắn, ta buột miệng thốt ra làm hắn cứng người, lặng im đến lạ.
Hắn tưởng ta khinh thường hắn.
Vương gia biết ta có tìm hiểu y thuật, nghe ta đề xuất ý kiến, bèn cho người tìm y sư, thầy giỏi đến phủ dạy riêng cho ta.
Nhưng buồn thay, kết quả vẫn như vậy, ta liên tục bị từ chối.
Họ phũ phàng phủ nhận ta.
Sự chịu đựng và nhẫn nại có giới hạn của ta rồi cũng đến lúc cạn kiệt, ta nằm ườn ra bàn, tâm sự với Tiểu Bạch:
-Này, ta đáng bị kì thị như vậy sao? Tốt xấu gì ta cũng là quận chúa, cái giá Vương gia đề ra không phải quá hời à, chúng chê ta đến mức không cần tiền luôn sao?
-…- Cả căn phòng im bặt, Tiểu Bạch hé đôi mắt nhằm nghiền lên, nhìn ta, hắn cũng muốn nghe ta tâm sự.
-Ta đâu có làm gì hại đến họ.
Họ là e sợ mất đi danh tiếng dạy giỏi vì ta, ghét bỏ ta hay vì lo sợ thế lực thù địch với ta đây?
Ta úp mặt vào tay mình, như thể sắp khóc:
-Không lẽ ta cứ mãi dậm chân một chỗ thế này sao? Sách y thuật thực sự rất khó đọc....
Căn phòng chìm vào yên ắng vang lên mấy tiếng sụt sùi.
Bỗng trên đầu ta khẽ nhột, Tiểu Bạch đưa cái chân nhỏ bé của hắn, đặt lên mái ta.
Có lẽ là một hành động an ủi, nhưng với hình dạng bây giờ của hắn, sao lại buồn cười quá.
Nhưng đôi khi, ta chỉ cần có người nghe ta trải lòng như vậy là đủ.
Bất giác, ta coi Tiểu Bạch như người bạn tri kỉ lúc nào không hay...!Đến Tử Ly, nha hoàn thân cận cũng không được ta tâm sự trải lòng thế này.
Ta ủ rũ rất lâu.
Hôm sau, thiệp mời từ hoàng cung gửi đến, mời toàn bộ các gia quyến quý tộc đến tham dự đại yến tiệc mừng chiến thắng.
Quy mô lần này rất lớn, thậm chí còn gộp cả cuộc thi săn bắn thường niên vào.
Dường như là một lời tuyên cáo âm thầm, về địa vị lớn mạnh của Tam hoàng tử lúc bấy giờ.
Biết được gặp Tam ca, nhưng ta không vui nổi.
Xảy ra nhiều chuyện quá.
Gặp lại đám người hoàng cung, ta nghĩ đến mà đau đầu.
Nhìn ta vô định trông ra cửa sổ, Cửu Dạ từ đâu thình lình xuất hiện, chắn tầm nhìn của ta, đưa tay vò đầu ta, thắc mắc:
-Sao thế, không mong gặp Bắc Phong à?
-…- Ta im lặng.
-Nếu muội không thích tham gia cuộc thi săn bắn, vậy thì Yên vương phủ chúng ta không tham gia nữa là được.
Ta nhảy dựng lên:
-Làm sao mà được chứ! Vương gia đã cất công chuẩn bị nhiều ngày như vậy...- Giọng ta lí nhí dần- … Muội cũng muốn xem thành quả như thế nào.
Cửu Dạ cười phá lên:
-Haha, tiễn thủ dở tệ như muội, có đi cũng chỉ cưỡi ngựa chơi chơi mà thôi! Mà, đừng lo, cứ đi theo sau ca ca là được.
Vậy ra Vân Cửu Tư biết cưỡi ngựa sao?
Nhưng ta thì không.
Không biết cơ thể này, còn lưu lại chút cảm giác gì không...!Cưỡi ngựa theo bản năng chẳng hạn.
Ta không trả lời, nhưng cũng thầm đồng ý với ý kiến cửa Cửu Dạ.
Y cười khoái chí, vò đầu ta mạnh hơn:
-Vậy nhé, ta đi luyện kiếm!
Lần này, hắn không giấu giếm gì về thân phận của Tử Ly nữa:
-Tử Ly, đi thôi!
Hai người nhìn cứ như sư đồ vậy.
Cửu Dạ làm gì cũng giỏi, bắn cung, cưỡi ngựa, đấu kiếm, sách thánh hiền, binh lược, hắn đều rõ, chỉ là hắn chưa từng thể hiện toàn bộ kỹ nghệ cho người ngoài thấy mà thôi.
Nhưng trước mặt ta và Tử Ly hắn lại phô trương hơn hẳn.
Trước kia ta từng nghĩ hắn kém xa so với ba vị ca ca kia của Vân Cửu Tư, nhưng bây giờ, ta nghĩ hắn đủ phẩm giá, tài năng để gọi là thiên tài hiếm có.
Có đại ca như vậy, nhiều khi ta lại thấy mình vô dụng hơn bao giờ hết.
Là cảm giác chạnh lòng.
Trước kia ta từng ghen tị với những gia đình cơm áo đầy đủ, có anh có chị, nhưng giờ đây, ta đã có tất cả, nhưng sao cái chạnh lòng, cái ghen tị, cái tủi thân vẫn đâu đó hiện hữu, đeo bám ta..