Xuyên Không Mang Theo Y Dụng Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca


Không thấy ai ở nhà, Mẫn Duyệt vội vàng theo sau thím.

Đi được một đoạn, cô nhìn thấy Mẫn Khải Hàng đang làm việc trên cánh đồng.

Chỉ cần liếc nhìn, cô đã ngây ngẩn: ánh mặt trời đỏ rực lúc chiều tà chiếu lên người đàn ông đang vung cuốc, cánh tay mạnh mẽ, eo săn chắc, mồ hôi lăn dài trên đường nét sắc sảo của khuôn mặt anh.

Càng nhìn càng thấy đẹp trai, cô cứ thế đứng đó, không thể rời mắt.

Nguyễn Tố Thu đứng gần, dĩ nhiên nhận ra ánh mắt của Mẫn Duyệt.

Cô nhìn Mẫn Khải Hàng giống như con cún nhỏ nhìn thấy khúc xương lớn, chỉ thiếu mỗi nước chảy nước dãi thôi.

Bà thực sự không thể nhìn nổi nữa: "Khụ khụ!"
Mẫn Duyệt nhanh chóng hoàn hồn: "Thím, chúng ta ra đây làm gì vậy?"
Nguyễn Tố Thu đặt cái gùi xuống, bắt đầu nhổ cỏ trên mảnh ruộng tự canh tác của gia đình.

Mẫn Duyệt cũng làm theo, cẩn thận nhổ từng cọng cỏ, sợ nhầm lẫn mà nhổ luôn cả mầm rau.

Nguyễn Tố Thu thấy cô có vẻ nghiêm túc, cũng yên tâm phần nào, bà cầm liềm đi cắt hành.

Khoảng nửa tiếng sau, Phùng Thục Doanh và Mẫn Tự Cẩm cũng ra đến nơi.

Mẫn Tự Cẩm đeo một cái gùi đầy dây khoai lang: "Thím, anh hai, về nhà thôi!"
Sau khi gọi, cô ấy nhận ra Mẫn Duyệt cũng có mặt, lập tức bĩu môi với vẻ khinh thường, sao chỗ nào cũng có mặt cô ta?
"Ừ, xong ngay đây.

" Nguyễn Tố Thu trả lời, mặt trời đã sắp lặn, cũng đến lúc về chuẩn bị bữa tối.

Mẫn Khải Hàng nói: "Mọi người về trước đi.

"
Mảnh đất anh cuốc vẫn còn khoảng một phần ba.

Mẫn Duyệt nhanh chóng cười nói: "Thím, mảnh đất này của cháu vẫn còn một chút nữa.

"
Đúng vậy, cô cố tình ở lại để về cùng với Mẫn Khải Hàng.

Mẫn Tự Cẩm đặt gùi xuống: "Vậy con cũng ở lại.

"
Phùng Thục Doanh kéo cô lại: "Đi về.

"
Mẫn Tự Cẩm không vui bị mẹ kéo đi: "Mẹ, mẹ kéo con làm gì?"
"Anh trai con tuy không nhìn thấy, nhưng rất quen thuộc với cánh đồng nhà mình, chỉ là tốc độ làm việc chậm hơn một chút.

Con ở lại sẽ khiến anh trai cảm thấy như mọi người không tin tưởng anh ấy.

"
Mẫn Tự Cẩm phàn nàn: "Không phải con không tin anh, mà là con không tin con hồ ly tinh Hạ Mẫn Duyệt kia! "
Cô ấy cứ cảm thấy lần này Hạ Mẫn Duyệt đến là có ý đồ, không biết cô ta đã nói gì mà khiến ông nội đồng ý cho cô ta ở lại.

Nguyễn Tố Thu cười: "Sao? Con còn sợ cô ấy ăn mất anh trai con à?"
Mẫn Tự Cẩm 'hừ' một tiếng: "Chứ còn gì nữa! Phải rồi, mẹ, thím, lát nữa khi nấu cơm, đừng nấu phần cho cô ta, cứ để cô ta tự lo, xem cô ta chịu đựng được bao lâu thì cuốn xéo đi.

"
Phùng Thục Doanh không nói gì, thực ra bà cũng muốn làm vậy, nhưng lại cảm thấy không nên.

Nguyễn Tố Thu nói: "Thôi bỏ đi, nhà mình cũng chưa đến mức không cho cô ấy ăn một bữa.

Với lại, thím thấy Mẫn nha đầu hôm nay có vẻ đã thay đổi, lúc chiều chính cô ấy giặt đồ cho Khải Hàng, giặt rất sạch, còn giúp thím vắt ga trải giường, quét dọn sân, rồi theo thím ra đây làm việc, dù vụng về nhưng ít nhất cũng chịu làm.

Thím nghĩ, nếu người ta thật lòng muốn sửa sai, cũng nên cho cô ấy một cơ hội.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui