Lưu Tước ngâm mình xong, liền vào phòng ngủ \(trong nhà trúc ý ^\_^\) cầm quyển sách lên đọc, hay nói đúng hơn là một quyển công pháp tu luyện trường đao
Lưu Tước nằm sấp, một tay chống cằm, dáng người cực phẩm, chân dài, eo thon, cặp mông căng mọng bị che dấu bởi một lớp áo ngủ
Cảm nghĩ của Lưu Tước sau khi tắm xong: đậu xanh!! sao càng tu luyện cái thân thể này lại càng trắng mịn non mềm hơn là thế nào? cơ bụng đâu? chạy bộ lâu như vậy mà chả thấy tí cơ nào là sao?
"hệ thống"
\[ có chuyện gì sao? thưa kí chủ \]
"trong cửa hàng vị diện có thanh trường đao nào không? ta muốn tu luyện công pháp này"
\[ đương nhiên là có a, trường đao trong cửa hàng có rất nhiều, ngài muốn loại cấp bậc nào? \]
"cấp bậc?"
\[ phải a, được chia thành ba cấp là hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm, trong đó thượng phẩm là dùng tốt nhất \]
"vậy sao, ta muốn nhìn thử một chút"
\[ được chứ! \] dứt lời, trước mắt cậu hiện lên hình ảnh một thanh trường đao, ngoại hình không có gì gọi là nổi bật, thậm chí còn có chút đơn giản so với cấp bậc của nó
"ngươi có chắc đây là trường đao thượng phẩm không đấy?"
\[ thỉnh kí chủ đặt niềm tin vào hệ thống nhiều hơn, ngài chưa nghe qua câu tốt gỗ hơn tốt nước sơn à \]
"hứ" tin tưởng ngươi nhiều hơn? ta không có dại vầy đâu
Hệ thống: Q^Q tui nghe thấy được à nha
"bao nhiêu tích phân?"
\[ vì đây là lần đầu ngài mua đồ trong cửa hàng nên hệ thống sẽ giảm giá cho ngài 50% \]
Lưu Tước nhướng mày: "còn có đặc cách này nữa sao?"
\[ vâng \]
"được rồi, mau nói đi, giá bao nhiêu?"
\[ 500 tích phân \]
"cái gì? không phải nói giảm giá 50% à"
\[ vâng, hệ thống đã giảm rồi ạ, giá gốc là 1000 tích phân \]
"! " là do mình quá nghèo hay do giá hệ thống đưa ra quá cao
\[ ngài có mua không? \]
"nếu mua thì chắc chắn ta thành người ngèo"
\[ tích phân có thể kiếm thêm mà, với lại tổng tích phân của ngài dư sức mua nó \]
"không phải ta chỉ còn 500 tích phân thôi sao? ở đâu ra mà thừa"
\[ phải rồi, hệ thống quên nói thực lực kí chủ tăng lên thì hệ thống cũng thưởng tích phân tương ứng \]
"vậy lúc nãy ta đột phá tầng ba thuật trị liệu, cũng được cộng thêm sao?"
\[ vâng, cộng thêm 300 tích phân, vì ngài đã đột phá 3 lần \]
"nếu đã thế thì ta đồng ý mua"
\[ giao dịch thành công, chúc mừng kí chủ \]
Hệ thống vừa nói xong, trước mặt Lưu Tước xuất hiện một thanh trường đao, vỏ ngoài một màu đen tuyền, bên ngoài là vỏ đao được kẻ thêm mấy đường chỉ bạc uyển chuyển.
Cậu rút đao ra ngắm nghía, lưỡi đao đủ sắc bén nha.
Lưu Tước làm quen với thanh đao một lúc rồi rời không gian, trời bên ngoài cũng sáng rồi, bụng cậu cũng sôi ùng ục từ nãy giờ rồi.
Còn một lý do khác đó là sáng nay cậu có việc, tối qua Tần Tình Vân \- 'chị gái' của cậu gọi điện nói, sáng nay bọn họ sẽ đến H thị, chuyến bay 7h \- 8h sáng, cho nên bây giờ cậu đang trên đường đến sân bay
Trước khi đến sân bay, cậu ghé vào cửa hàng lấy xe đã hoàn thành cải tạo, lái nó đến sân bay, đi đón người thân, vẫn nên dùng xe của mình thì hơn
Sân bay, 8h05p sáng\_\_\_\_\_\_\_\_
"tiểu Bảo, bên này" một giọng nữ vang lên đằng sau cậu
Lưu Tước quay lại, người vừa nói là một cô gái, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng không phải kiểu đáng yêu, dễ thương mà là kiểu ngự tỷ thậm chí còn có chút soái khí, góc cạnh, người này không ai khác chính là nhị tỷ của cậu \- Tần Tình Vân
Người nam nhân bên cạnh đang đi cùng cô là 'anh trai' cậu \- Tần Hạo, thân là một chỉ huy của đội lính đặc chủng tinh nhuệ, dáng người cùng nhan sắc đều thuộc dạng cực phẩm, anh mặc quân phục của lính đặc chủng, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, cả người toát ra hàn ý lạnh lẽo
Lưu Tước hoài nghi liệu cậu có phải con rơi của gia đình này hay không! Nhìn đi, đến nữ nhân duy nhất trong gia đình còn giống nam nhân hơn cậu.
"chị, anh hai" cậu mỉm cười, vẫy tay với hai người đang đi tới.
Sau đó\-\-\-\-\-\- cậu thấy Tần Tình Vân đưa vali cho Tần Hạo, rồi lao đến chỗ cậu với tốc độ phải nói là không kém gì vận động viên
"tiểu Bảo~chị nhớ em quá đi~" cô ôm chầm lấy cậu, mái tóc ngắn, dài quá tai một chút vì thế mà rối tung
"em cũng rất nhớ chị" Lưu Tước cũng ôm lại cô, cười nói.
Có lẽ là do kí ức của nguyên chủ, hoặc cũng có thể là do cậu biết họ thật lòng đối tốt với mình nên cậu đã gỡ bỏ bức tường phòng bị đối với hai người, cái cảm giác được người thân quan tâm này, trước đây cậu chưa từng được cảm nhận qua
Tần Hạo lúc này đi đến, anh đã gỡ bỏ vẻ ngoài lạnh lùng, thay vào đó là sự ôn nhu hiếm có, anh mỉm cười: "tiểu Bảo, dạo này em có khỏe không"
"dạ có, anh hai cũng khỏe chứ ạ"
"ừm, anh vẫn khỏe"
"vậy chúng ta về nhà thôi, trưa nay em sẽ nấu cơm"
Sau đó ba người lên xe cậu trở về tiểu khu, ban đầu hai người khá là ngạc nhiên, nhưng họ cũng không có hỏi cậu điều gì cả, chỉ khen xe trang trí đẹp mà thôi.
\_\_\_\_\_**end chap 19**\_\_\_\_\_