Sở Mặc Thiên tỉnh lại trong căn phòng xa lạ, anh nhớ mình đang thực hiện nhiệm vụ ngầm, không biết tin tức này từ đâu rò rỉ ra ngoài làm bọn chúng phát hiện ra hành động của anh
"chậc, lũ nội gián chết tiệt, không nghĩ tới lại to gan như vậy, lần này trở về lại phải dọn dẹp thêm mấy tên sâu bọ" \_ anh xoa mi tâm tự nhủ
Lúc này Sở Mặc Thiên mới chú ý xung quanh, đây không phải bệnh viện, là phòng ngủ, rốt cuộc là ai đã cứu hắn?
Anh vén chăn lên, cẩn thận bước xuống giường, cả quá trình không gây ra chút tiếng động nào
Gì đây? Không phải anh bị thương sao? Sở Mặc Thiên kiểm tra khắp người một lượt, không có? một vết xước cũng không? Cả người không có chút đau nhức nào!.
.
kì lạ
Lúc này cửa phòng chợt mở ra, Sở Mặc Thiên lập tức cảnh giác, chế độ đề phòng bật mức cao nhất
Lưu Tước vừa mở cửa đi vào, chợt bị một luồng khí thế cùng một ánh mắt sắc lẹm hướng về phía cậu ập tới, ngay lập tức, tinh thần lực của cậu lao ra tạo thế phòng thủ
Lưu Tước hồi thần, ánh mắt dừng trên người chủ nhân của luồng khí thế ấy, nam nhân lúc này đứng thẳng người, đôi mắt hổ phách xinh đẹp ghim trên người cậu, ánh mắt như nhìn chằm chằm con mồi của mình, chỉ cần cậu có chút gì bất thường thì ngay lập tức nó sẽ lao đến xé xác cậu ra
Thật thú vị nga~ đây đúng là mẫu hình cậu thích, đôi con ngươi lạnh lẽo thấu xương ấy, khí thế hoang dã, một tia thưởng thức xẹt qua trong mắt cậu nhưng rất nhanh liền biến mất
Cậu tỏ ra tự nhiên nhất có thể, nói: "anh tỉnh rồi sao? cảm thấy trong người đỡ hơn chưa?"
Anh nheo mắt, thu hồi lại khí thế, ánh mắt chung thủy vẫn không rời khỏi người cậu: "cậu cứu tôi?", anh không trả lời mà hỏi ngược lại
"hôm qua tôi đến nhà bạn, vô tình thấy anh ở trong hẻm, cả người đầy máu nên đưa anh về chữa trị, lúc đó tôi cuống quá nên quên đưa anh tới bệnh viện, may mà anh không sao" cậu ngượng ngùng gãi đầu cười cười
Sở Mặc Thiên không trả lời cậu, không khí trầm mặc cứ thế dâng lên, đương lúc Lưu Tước cho rằng anh không muốn nói chuyện thì một giọng nói trầm thấp gợi cảm lại lần nữa vang lên
"chuyện bệnh viện tôi không để ý, còn có! cảm ơn đã cứu tôi" nếu cậu ta đưa anh đi bệnh viện thì chắc chắn bọn chúng sẽ phát hiện ra anh và giết anh trước khi anh kịp tỉnh lại
"tôi ngủ bao lâu rồi?"
"tính từ hôm qua đến bây giờ cũng 12 tiếng rồi"
"bây giờ mấy giờ?"
"7 giờ sáng" \_ anh nhíu mi, trong lòng hiện lên sự bất mãn, mình ngủ lâu như vậy, không ngờ tới khả năng chịu đựng của mình lại kém đến mức này, xử lí có mấy chục tên vệ sĩ thôi mà lại khiến anh mất sức đến nỗi ngủ mười mấy tiếng
Thật ra là do Lưu Tước lén cho anh uống thuốc ngủ trước khi anh tỉnh lại, chính vì lần này mà sau khi quay về Sở Mặc Thiên hung hăng huấn luyện một phen, thuộc hạ của anh cũng không tránh khỏi bị liên lụy, bị anh lôi ra làm bao cát để tập luyện, chỉ có thể khóc ròng hô to ông trời bất công
"quần áo của tôi đâu?" \_ anh cần rời khỏi đây \(Lưu Tước thay bộ áo ngủ cho anh lúc bất tỉnh nhé\)
"bộ đồ đó tôi giặt khô rồi, treo trong nhà tắm á" cậu chỉ vào cánh cửa đang khép hờ bên cạnh
Sở Mặc Thiên cũng không nói thêm lời nào liền xoay người hướng phòng tắm đi đến, đương lúc Lưu Tước quay người chuẩn bị ra ngoài thì giọng nói đó lại vang lên
"Sở Mặc Thiên" bỏ lại câu này, anh đóng cửa nhà tắm lại
Lưu Tước mờ mịt vẫn chưa tiếp thu được câu nói không đầu đuôi của Sở Mặc Thiên, phải đến vài giây sau cậu mới "à" một tiếng, sau đó nói vọng vào nhà tắm
"tôi tên Tần Gia Bảo, anh có thể gọi tôi là tiểu Bảo a"
5 phút sau\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sở Mặc Thiên ra ngoài phòng khách, bộ quần áo màu đen ôm sát người làm nổi bật những đường cong cơ bắp hoàn mỹ, đôi chân dài miên man không thua kém gì một người mẫu, Lưu Tước nhìn mà muốn chảy nước miếng \(liêm sỉ là gì? ăn ngon không?\)
"anh đói chưa? tôi có nấu một ít cháo, nếu không chê tôi múc một bát cho anh nhé" cậu ngập ngừng hỏi anh
Sở Mặc Thiên không trả lời mà chỉ nhìn cậu chằm chằm, nhìn đến khi cậu cảm thấy mất tự nhiên mới trả lời
"làm phiền cậu"
Chỉ chờ câu này của anh, Lưu Tước liền bỏ lại câu "không có gì" rồi chạy biến vào trong bếp, này cũng không thể trách cậu không có tiền đồ, ai bảo tự nhiên có trai đẹp nhìn cậu chằm chằm làm chi, người ta cũng biết ngại đó chứ!
Au: nhìn số lượng like mấy chap gần đây mà au nản quá.