Mấy hôm này Lưu Tước chỉ nhàn nhã ngồi gặm bánh xem tin tức, sóng vẫn chưa bị ảnh hưởng, nấu ăn, tu luyện, chăn nuôi, trồng rau
Bệnh viện gần đây chật đến khó thở, cấp trên phải đưa ra giải pháp đó là đưa người bệnh về điều trị tại nhà
Không phải Lưu Tước cậu vô tâm, chỉ là nếu cậu lên mạng nói mạt thế sắp đến mà không bị cười thối mũi mới là lạ đấy
Trên thực tế phải đến 5 ngày sau khi thiên thạch rơi xuống, mạt thế mới chính thức bắt đầu, những 'bệnh nhân' tỉnh dậy, thứ họ thèm khát chính là máu thịt của những người may mắn không nhiễm vi rút \_ ác mộng mới chính thức bắt đầu
Từng ngày qua đi, thời tiết càng trở nên tồi tệ, nhiệt độ ngoài trời bây giờ là 45⁰C, không một ai nguyện ý ra ngoài cả, tiểu Hy cùng Lâm Viễn cũng thường sang nhà cậu chơi cho đỡ buồn
Ngày 1/9\_\_\_\_\_\_\_\_
"Bác.
.
bác sĩ, bệnh nhân tỉnh rồi, nhưng! nhưng họ không bình thường"
"Trưởng phòng, bệnh nhân giường 53 tỉnh rồi, nhưng anh ta lại đi cắn mấy bệnh nhân khác, tôi cũng bị anh ấy cào phải rồi, phải làm sao đây"
"Mẹ, đau quá! mẹ mau buông tiểu Nguyệt ra! huhu.
.
"
"mình à, mình sao thế"
"bà ơi, mẹ cắn đau con"
"baba, người đâu rồi, con sợ quá"
Tinh thần lực của Lưu Tước bao trùm cả con phố này, những tiếng gầm gừ, tiếng nhai nuốt rùng rợn, tiếng kêu cứu, khóc lóc, bầu trời đỏ đen như nuốt chửng sự yên bình của thế giới
Lâm Viễn với tiểu Hy 2 ngày trước ngất xỉu bây giờ cũng tỉnh lại
"chuyện gì! vừa xảy ra vậy?" \_ Lâm Viễn tỉnh dậy, nhìn xung quanh phát hiện mình vậy mà ngủ lại nhà tiểu Bảo \_ "sao mình lại ở đây, ngủ quên?"
"Lâm ca, anh tỉnh rồi, cảm thấy trong người tốt hơn chưa?"
"không có gì, vẫn bình thường, mà sao anh lại ở đây?"
Vẻ mặt cậu thoáng cái trở nên ngưng trọng, làm Lâm Viễn cũng khẩn trương theo \_ "đêm qua, cả 3 người chúng ta đều ngất đi, sáng nay em dậy trước thấy anh với tiểu Hy vẫn hôn mê, sau đó em có bật tin tức lên coi! "
Thấy cậu dừng lại giữa chừng, vẻ mặt lo lắng, anh hỏi \_ "có chuyện gì xảy ra sao?"
Cậu gật đầu \_ "anh có tin mạt thế xảy ra không?"
Lâm Viễn nhíu mày \_ "không có khả năng!"
"nhưng nó thật sự đâ xảy ra, anh nhìn nè" \_ nói rồi trên tay cậu xuất hiện một đạo băng tiễn, Lưu Tước cậu thức tỉnh chính là băng hệ dị năng a, rất ngầu đúng không
"đây! đây là! tiểu Bảo, em thật sự có siêu năng lực" \_ Lâm Viễn kích động hô lên, ai mà chẳng mơ ước có siêu năng lực như trong phim khoa học viễn tưởng chứ
"phải a, em thức tỉnh chính là băng hệ dị năng" \_ Lưu Tước mỉm cười tự hào, có băng hệ dị năng, tinh thần lực, thuật chữa trị, công pháp trường đao và đặc biệt là linh phủ, cậu mới không sợ chết yểu tại mạt thế
"vậy.
.
anh có nó không, dị năng ấy" \_ Lâm Viễn mong chờ nhìn cậu
"em không biết nữa, anh thử kiểm tra xem thế nào"
"nhưng làm cách nào để kiểm tra bây giờ"
"anh nhắm mắt lại, hãy tập trung anh sẽ cảm nhận được một luồng sức mạnh tại vùng bụng, nó gọi là căn nguyên thức tỉnh, sao rồi, cảm nhận được chưa?"
"cảm nhận được, anh có thể cảm thấy sự hiện diện của nó"
"vậy thì tốt, bây giờ anh hãy cố gắng tập trung luồng sức mạnh đó lại một điểm thử xem nào"
Lâm Viễn nghe lời làm theo chỉ dẫn của Lưu Tước, sau đó trên tay anh xuất hiện lên một mảnh gai đất nhọn hoắt, sắc bén
"là thổ hệ dị năng a, Lâm ca anh giỏi thật đấy" \_ thổ hệ dị năng, khá thích hợp với tính cách của anh ấy
Lâm Viễn cũng vui mừng không kém, hắn cũng có dị năng a.
Thật ra thì Lưu Tước đã biết trước chuyện này rồi, vì cậu có máy quyét của hệ thống mà
Một lúc sau, tiểu Hy tỉnh lại, cô bé sở hữi một loại dị năng hệ đặc thù đó là không gian dị năng giả.
Không gian của cô bé rộng chừng một căn phòng 100 mét vuông, mới thức tỉnh sơ cấp mà đã như vậy là tốt rồi
Hai anh em say sưa sử dụng dị năng của mình, đến nỗi tiêu hao hết dị năng mới chịu dừng lại, Lưu Tước chỉ tiếc rèn sắt không thành nhìn hai người đang xấu hổ không thôi.
\_\_\_\_\_**end chap 26**\_\_\_\_\_.