Dược sau khi ngao hảo, Lưu Tước bèn cởi quần, chỉ mặc mỗi chiếc áo thun mỏng cùng chiếc quần tam giác nhỏ phía dưới
Cậu bước vào thùng dược, cảm nhận đột nhiên được ấm áp vây quanh khiến Lưu Tước không khỏi thỏa mãn mà kêu ra tiếng: "ân! "
Lưu Tước nhớ lại hướng dẫn trong quyển sách, cậu điều khiển những dòng khí ấm áp chạy dọc cơ thể, đem những dòng khí đó dần dần tu bổ cùng uẩn dưỡng đan điền
Người thức tỉnh dị năng, bên trong cơ thể sẽ hình thành đan điền \- nơi sở hữu toàn bộ dị năng của bọn họ, nếu đan điền bị phế đi thì điều đó có nghĩa là những dị năng giả sẽ trở thành người thường, không có sức mạnh nguyên tố hay biến dị trước đó
— —
Lưu Tước chầm chậm mở mắt ra, cảm giác đan điền được chăm sóc thật quá thoải mái, cậu thở ra một hơi dài, sau đó trèo ra khỏi thùng gỗ, không biết bây giờ mấy giờ rồi nhỉ?
Bỗng dưng giọng nói của hệ thống lại xuất hiện trong đầu cậu
\[ chủ nhân, trong lúc ngài đang tu luyện, Lưu Trình có tới tìm ngài \]
"vậy sao? Không biết Lưu phó đội tìm ta có chuyện gì quan trọng không nữa, ta tu luyện bao lâu rồi?
\[ bên ngoài đã qua hơn 2 tiếng rồi.
thưa chủ nhân, hình như Lưu Trình tới tìm ngài để nói về nhiệm vụ ngày mai \]
"ừm, ta biết rồi"
— —
Lưu Tước mặc hảo quần áo, cậu mặc chiếc áo thun màu đen, quần thể thao màu đen càng khiến cho làn da trẳng nõn của cậu càng thêm non mềm
Lưu Tước xỏ đôi dép đi trong nhà loẹt quoẹt ra cửa, sau đó thay một đôi dép thường, định sang phòng tìm Lưu Trình
Cậu nhìn sang phòng bên cạnh chợt nhớ ra rằng cậu không có hỏi số phòng của Lưu Trình, là phòng 501 hay là phòng 503 đâu?
Lưu Tước rối rắm một hồi, sau đó nghĩ nghĩ, trước cứ gõ cửa một phòng cái đã, nếu đúng là phòng của Lưu phó đội thì ok, còn nếu nhầm phòng thì xin lỗi người ta thôi, không vấn đề gì cả
Cậu cảm thấy ý tưởng này không tồi, vậy thực hành ngay và luôn thôi
\*cộc cộc\*
"có ai trong phòng không ạ?"
Lưu Tước đợi một hồi không thấy ai trả lời, tưởng phòng này không có người, đương lúc cậu chuẩn bị rời đi, sang gõ cửa phòng bên kia thì \*cạch\* một tiếng, cánh cửa bị người mở ra
"xin lỗi đã làm phiền, tôi chỉ muốn hỏi liệu đây có phải phòng của Lưu phó đội hay không mà thôi", Lưu Tước vội vã quay đầu lại mỉm cười nói, nhưng sau khi cậu nhìn thấy rõ hoàn cảnh trước mắt thì! Lưu Tước như muốn nổ tung cùng đạn pháo giống nhau rồi
OMG, người vừa mở ra cánh cửa là một nam nhân soái đến 360⁰ không góc chết, mái tóc ướt bị nước xối qua rũ xuống đôi mắt sắc bén, cái mũi cao thẳng, bờ môi mỏng quyến rũ, còn! còn! để trần thân trên chỉ quấn mỗi cái khăn tắm ngang hông, thiên a, nhìn kia những giọt nước tinh nghịch chảy qua nghiêm nghị khuôn mặt, qua hầu kết cùng xương quai xanh gợi cảm, trượt dài trên cơ ngực cứng rắn, sau đó len lỏi qua từng khối cơ bụng rồi chui thẳng vào nơi bị khăn tắm che đi
Lưu Tước không tự chủ nuốt nuốt nước miếng, cậu chỉ là đơn thuần thưởng thức cái đẹp mà thôi, đúng đúng, chỉ là thưởng thức, thưởng thức mà thôi
"nhìn đủ sao?", giọng nói trầm thấp, từ tính nhưng lạnh nhạt vang lên, đủ để kéo hồn trí Lưu Tước quay trở về
"chưa! ", Lưu Tước buốt miệng thốt ra, sau đó mới hoàn hồn, luống cuống nói: "không, không phải ý đó! thật sự! không! "
a, cậu đang làm cái gì vậy nè, nhìn ngắm người ta đến quên trời quên đất thì thôi đi, vậy mà còn lỡ miệng nói, đã thế! đã thế lại còn không kịp nhận ra đó là Sở Mặc Thiên a, hảo mất mặt
"cậu là Tần Gia Bảo", Sở Mặc Thiên lại hỏi, trong đầu cũng đầy nghi hoặc, ban đầu thì cả gan lộ liễu nhìn hắn, ấy thế mà hắn vừa nói một câu lại trở nên khẩn trương như vậy là sao? chẳng lẽ nói giọng của hắn rất khó nghe
"v.
.
vâng"
"cậu muốn tìm Lưu Trình"
"vâng! "
"cậu ta ở phòng 503"
"c.
.
cảm ơn Sở đội trưởng, còn có! xin lỗi đã làm phiền", nói xong Lưu Tước vội chạy thoát thân
Sở MặcThiên mặt vô biểu tình đóng cửa lại, vớ tạm một cái khăn khác được vắt trên sô pha lau lau tóc
Suy nghĩ của Sở Mặc Thiên: cậu ta chạy nhanh như vậy làm gì, mặt mình trông đáng sợ lắm à?【đứng trước gương, xoa xoa mặt】
\*Tiểu kịch trường: **Câu chuyện khi hỏi 'đủ chưa**?'
*Round 1*:
Au: nam chính, tui cho anh lên sàn rồi đó, như thế là đủ rồi đúng không?
Sở Mặc Thiên: chưa đủ!
Au: vậy, như thế nào mới là đủ a?【mỉm cười】
Sở Mặc Thiên: ta yêu cầu mỗi chap đều có mặt ta.
【cường ngạnh, bá đạo】
Au: ngươi sao có thể vô lí như vậy chứ?
Sở Mặc Thiên: ta là nam chính!
Au: liền tính là nam chính ngươi cũng không thể cướp đất diễn người khác a!! 【phát hỏa】
Sở Mặc Thiên: ta là nam chính! Ta có quyền.
Au: ngươi! ngươi.
.
sao lại có người không chịu nói lí như vậy chứ! ta đả đảo, ta muốn đổi nam chính!!! 【hét lớn】
Sở Mặc Thiên: ngươi mơ tưởng, người đâu, đem bà ta nhốt lại, không viết đạt yêu cầu không cho thả ra!【xoay người rời đi】
Âu Dương Thiên: rõ, Sở ca!
Au: 【run bần bật】ngươi.
.
ngươi muốn làm gì ta?
Âu Dương Thiên: đương nhiên là theo lời Sở ca mà làm, có điều! 【cười vô hại】
Au: có điều gì?【cảnh giác】
Âu Dương Thiên: có điều, thêm một yêu cầu nữa, ta muốn bà viết thêm nhiều thật nhiều đoạn thân thiết giữa ta với Lưu Trình, nếu viết không đủ! vậy cứ ngồi trong đó viết khi nào đủ thì thôi.
Au: tui không thiết sống nữa, con với cái, còn gì gọi là quyền uy của mama mấy người nữa?! 【ngất xỉu】
*Round 2*:
Au: ta làm ngươi lão công xuất hiện như vậy, ngươi ngắm đủ sao?
Lưu Tước: 【ngượng ngùng gãi đầu】
Au: 《đây mới là con tui a, hảo đáng yêu》
Lưu Tước: thật.
.
thật ra là!
Au: là gì nào? 【mỉm cười hiền từ】
Lưu Tước: thật ra là! chưa có đủ, ta muốn nhìn cả bên trong khăn tắm! lão công hảo soái a!
Au:【hộc máu】
*Round 3*:
Au: từ đầu bộ truyện tới giờ ta xây dựng ngươi hình tượng như vậy, ngươi thấy đủ sao?
Lưu Trình: đủ??
Au: ân【cười gật đầu】
Lưu Trình: ngươi nhìn mặt ta giống thấy đủ lắm sao? Đương nhiên là **không đủ**!!
Au: 【khóc không ra nước mắt】vậy ngươi muốn như thế nào mới gọi là đủ a?
Lưu Trình: ta muốn ở trên!!
Au: xin lỗi, không có khả năng【lắc đầu】
Lưu Trình: bà làm tác giả mà không viết nổi à, đúng là đồ vô dụng!【ghét bỏ】
Au: 《không phải tui muốn thế, mà là tui bị ép buộc a, tui cũng là người bị hại mà》
\_\_\_\_\_**end chap 45**\_\_\_\_\_.