Xuyên Không Nữ Tôn - Thê Chủ Sủng Phu


Trời còn chưa sáng hẳn, Mộc Mộc đã trở mình lôi Phong Tử An dậy“Tử An, chàng dậy đi mình đi thôi”“Uhm…Mộc Nhi nàng dậy rồi à, đợi ta một lát, ta đi nấu chút cháo cho nàng lót dạ”“Không cần đâu một lát lên rừng kiếm gì đó bỏ bụng là được rồi, chàng có đói không?”“Không đói, vậy mình đi sớm đi”Cả hai thay xong quần áo đi đến chân núi thì trời cũng đã ửng sáng, tiếng côn trùng thi nhau ríu rít vang lên, sương sớm lờ mờ, gió se se lạnh căm căm.

“Tử An, chàng lạnh không, khoát thêm áo ngoài của em đi”“Không được, nàng vừa khỏi bệnh nàng cứ mặc đi, ta không sao mà”“Đây thì có gì mà lạnh, trước kia nơi em sống còn lạnh hơn như thế này rất nhiều, chàng nghe lời”Mộc Mộc khoát áo cho Phong Tử An xong còn lợi dụng ôm một cái, thơm một cái mới mỹ mãn buông ra“Như thế là hết lạnh rồi hihi, đi thôi mình lên núi, em cho chàng nhìn xem cảnh này”Gần đến đỉnh núi, mặt trời cũng đã nhô lên, từng tia nắng chiếu xuống xua tan cái se lạnh, sương sớm bắt đầu tản đi, cảnh vật xung quanh dần hiện rõ trong mắt.

Mộc Mộc choàng tay qua eo Phong Tử An nắm lấy chàng, chân giẫm mạnh phóng lên nhành cây, chuyên chọn những cành to nhất mượn lực bay lên cao hơn cho đến cành cao nhất mới dừng lại.


“Tử An, chàng không sao chứ, đừng sợ, có em mà, nào chàng nhìn ra bên ngoài thử xem”Ánh vào tầm nhìn của cả hai là non song nước biếc, cánh rừng xanh um bạt ngàn, mây trắng trên trời bay là đà trong tầm mắt chỉ cần vươn tay ra là như có thể với tới, nhìn thấy mặt trời di chuyển từ từ lên cao cả tâm hồn như được thanh lọc hòa mình làm một với thiên nhiên“Tử An, chàng xem đẹp lắm phải không? Trước kia em muốn nhìn lại cảnh này một lần nhưng chưa có cơ hội, lần này cùng chàng nhìn xem non sông này bổng thấy đẹp hơn rất nhiều lần hình ảnh trong trí nhớ của em”“Mộc nhi, đẹp quá, thật là đẹp mà…không ngờ nơi hàng ngày ta đi ngang qua lại có thể đẹp xuất sắc như thế…cảm ơn nàng”“Chàng chỉ cảm ơn suông như thế thôi sao….

cảm ơn nơi này này” Mộc Mộc ngước ngước cằm chu chu miệng của mìnhPhong Tử An nhẹ cười, ánh mắt nhìn Mộc Mộc nhu tình bắn ra tứ phía, Mộc Mộc nhìn đến ngẩn ngơ “đẹp trai quá đi mất, không được sắp ngất đi rồi”“Lau khóe miệng của nàng kìa”Mộc Mộc giật mình vội đưa tay lau miệng “đâu có gì đâu nhỉ?”Tính mở miệng phản bác thì miệng đã bị Phong Tử An lắp kín, nụ hôn từ nhẹ nhàng nhấm nháp đến kịch liệt, hai con cá quấn lấy nhau nàng lui chàng đuổi, nàng truy chàng lùi.


Một lát sau Mộc Mộc ép người Phong Tử An vào thân cây tiếp tục hôn xuống, nước miếng vì không nuốt kịp mà trượt ra ngoài khóe miệng, Mộc Mộc đưa lưỡi liếm dọc theo dần đến cần cổ chàng, mút mạnh vài cái rồi thở hắt ra, đưa tay lau khóe miệng chàng“Thật đòi mạng mà, chàng đúng là tiểu yêu tinh, hôn chàng là không kiềm chế được”“Một,… một lần nữa đi” Phong Tử An thở hổn hển không đợi Mộc Mộc lên tiếng đã kéo nàng lại hôn tiếp, một lần nữa trao đổi hơi thở.

“Không cần nhịn, nàng muốn có thể hôn bắt cứ lúc nào mà”“Chàng nha, nói chàng tiểu yêu tinh không sai”“Đi chúng mình đi bắt gà rừng đi, em phải để tiểu yêu tinh nhà em ăn no nê mới được”Nói xong ôm lấy chàng thả người bay xuống.

“Mình qua cánh rừng bên kia đi săn đi, ngọn núi này người dân hay đến chắc cũng không còn nhiều khó kiếm được lắm”“Bên đó rất nguy hiểm, vẫn có thú dữ hay lui tới, không nên đi”“Vừa hay luôn, có thể bắt bán lấy bạc cưới chàng nha haha”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận