Tống Vĩnh Thuần nghe Lan phi nói thì vô cùng lo lắng.
nàng ấy không trở về phủ thì đi đâu chứ? đả trễ như vậy rồi...!càng nghỉ,trong lòng Vĩnh Thuần càng không yên.
hắn đứng dậy nói.
- " Mẫu phi, người nghỉ ngơi đi.
con đi tìm nàng ấy."
Vừa nói xong,Vĩnh Thuần nhanh chân chạy ra ngoài.Lan phi nói với theo." Thuần nhi, nhớ cẩn thận đấy"...
Tống Vĩnh Thuần hỏi tiểu Trúc mới biết cô thật sự chưa về phủ.
lòng hắn như lửa đốt.
rốt cuộc cô đả đi đâu.
Vĩnh Thuần cho người đi tìm kiếm cô khắp nơi.
bản thân hắn củng chạy đi tìm cô nhưng mãi chẳng thấy cô đâu.
trong lòng hắn vô cùng lo lắng.
- " Linh nhi, rốt cuộc nàng đang ở đâu?đừng dọa ta củng đừng trốn ta nửa được không? "
Dưới bóng cây liễu bên cạnh bờ hồ.
Ái Linh trong lòng buồn bã đi lang thang.cô cứ đi mãi mà không biết mình đi đâu, về đâu.
Cô chỉ muốn yên tĩnh một mình.ngổn ngang với những tâm sự đè nén.Cô biết Vĩnh Thuần có nổi khổ tâm riêng nên mới làm như thế.
nhưng cô chỉ cảm thấy buồn là vì sao Vĩnh Thuần không nói cho cô biết chuyện hắn đang làm.
cô không đáng tin đến vậy sao? hắn chơi đùa cô như một con ngốc.cô cảm giác như mình chỉ là một quân cờ trong tay hắn vậy....
Ái Linh cứ thế lang thang cho đến khi trước mặt cô xuất hiện một đám người lạ mặt.bọn chúng cố tình chặn đường cô buôn lời diễu cợt.
- " Tiểu mĩ nhân, nàng đi đâu vậy? có muốn cùng đại gia ta hàn huyên tâm sự không?"
- " Các người là ai? Mau tránh đường cho ta!"
- " ừm...!mạnh mẻ,có cá tính.
ta thích.
mĩ nhân mau đến đây phục vụ tiểu gia ta nào..
ha ha ha..."
Bọn họ chặn cô lại khiến cô không còn đường chạy Ái Linh vừa đi thụt lùi vừa nhìn quanh.
cô túm lấy một khúc gổ cố phòng thủ
- "Các người mau tránh ra.Các ngươi còn dám bước tới ta không khách khí đâu."
- " Nếu không khách khí thì ngươi sẻ làm gì?"
Người lên tiếng không ai khác là Liễu Ái Liên.
từ lúc rời hoàng cung cô ta đả đi theo Ái Linh.
cô ta muốn tìm cơ hội ra tay với Ái Linh để trả thù Vĩnh Thuần.vì hắn làm đổ vở kế hoạch để Vĩnh Cơ phải chịu cảnh lưu đài.hại cô ta mất tất cả.không ngờ trời củng giúp cô.
để một đám côn đồ xuất hiện ở đây.
Cô quay sang nhìn đám người đang nhìn Ái Linh đến thèm thuồng nói.
- " Các người muốn ả ta đúng không? Các ngươi yên tâm.
ta không phá hoại chuyện tốt của các ngươi đâu.
ta chỉ muốn giúp cá ngươi thôi."
- "Ái Liên, cô đang nói gì vậy hả?"
Ái Linh vô cùng hoảng sợ hỏi Ái Liên.
Ái Liên cười khinh bỉ lấy ra tờ ngân phiếu một nghìn lượng nhìn đám côn đồ nói.
- " Tờ ngân phiếu này sẻ là của các ngươi.
với điều kiện, các người phải hầu hạ ả ta sung sướng đến chết mới thôi.
các ngươi có làm được không?"
Tên cầm đầu bước đến cầm lấy tờ ngân phiếu cười gian xảo rồi nhìn Ái Liên nói.
- " Chuyện nhỏ, tiểu mĩ nhân củng thật độc ác nha!"
- " Liễu Ái Liên cô điên rồi.
ta và cô có thù oán gì mà hết lền này đến lần khác cứ hãm hại ta vậy chứ?"
- " Không thù không oán sao? từ nhỏ ngươi đả cướp đi tất cả sự yêu thương của phụ thân.
dùng vẻ bề ngoài xinh đẹp để lấn ác ta.
dù ta đả dùng thủ đoạn để ngươi ngờ nghệch, làm ngươi xấu xí trong mắt mọi người.nhưng phụ thân vẩn yêu thương ngươi.
lo lắng cho ngươi.kể cả người ta yêu nhất ngươi củng mê hoạt chàng ấy.
còn phu quân ngươi hại chàng ấy mất tất cả còn phải chịu cảnh lưu đài.
ngươi nói xem, mối thù này ta có thể không trả sao?"
Liễu Ái Liên nói một cách giận dử.
trong mắt cô ta nổi đầy tơ máu.
gương mặt hiện rỏ sự độc ác đến đáng sợ.
Ái Linh không ngờ cô ta không biết hối cải cho hành vi sai trái mà còn quay sang trả thù cô.
- " Liễu Ái Liên, ngươi năm lần bảy lượt hãm hại ta.
ta không truy cứu ngươi mà giờ ngươi còn quay sang trách ngược lại ta sao? Tống Vĩnh Cơ muốn giết vua đoạt ngôi.
tội trạng rõ ràng như vậy mà ngươi bảo Vĩnh Thuần hãm hại hắn ta? Ngươi bị mù nhân cách không biết đúng sai nửa rồi sao?"
- " Ngươi im đi, dù cho ngươi có nói gì đi nửa kết cuộc hôm nay của ngươi củng chỉ có thể là chết.....chết trong nhục nhã, nhơ nhuốc mà thôi.
các ngươi còn đợi gì nửa mà không hầu hạ nàng ta đi.."
Liễu Ái Liên liếc mắt quát lớn.
bọn côn đồ liền tiến đến.
Ái Linh sợ hải la lớn cầu cứu.
nhưng dường như xung quanh không có lấy một bóng người.Cô kêu gào trong vô vọng.
giây phút như không còn tia hi vọng nào, cô chợt nhớ đến hắn.
Cô dùng hết sức gọi.
- " Vĩnh Thuần...!cứu ta với.
Vĩnh Thuần..."
Bọn côn đồ cười mang rợ trong đêm tối.
bọn chúng cố tính khiêu khích cô
- " Tiễu mĩ nhân kêu nửa đi.
có cần ta kêu giúp cô không?...!Có ai không cứu với...!há há há..
nàng thấy không? ta cũng gọi giúp nàng rồi nhưng không ai muốn giúp nàng cả.
ngoan ngoãn hầu hạ tiễu gia ta nào"
Ái Liên đứng đó với một tâm trạng thõa mãn.
cuối cùng cô củng tận mắt nhìn thấy cô ta thê thảm đến chết là thế nào.Bổng một thân ảnh bay qua đầu cô, xông đến đá bay mấy tên côn đồ đang khống chế Ái Linh.Ái Liên kinh hồn khi phát hiện đó là Tống Vĩnh Thuần.
Cô quay lưng định bỏ chạy.
Tống Vĩnh Thuần nhanh chân đá viên sỏi dưới đất trúng vào lưng ả ta khiến ả ta té nhào không đứng lên được.Tống Vĩnh Thuần nhìn từng người trong bọn côn đồ.
ánh mắt lóe lên sự chết chóc.
- " Các ngươi dám động đến nàng ấy thì phải chết."
Chỉ một chiêu thức bọn người đó còn chưa kịp xin tha mạng đả chết không nhắm mắt.Vĩnh Thuần quay lại đến bên Ái Linh.
Cô vẩn đang run sợ ôm chặc lấy ngực mình.
gương mặt đầy sự kinh hãi.
hắn đưa tay đở cô.
cô hoảng loạn xô hắn ra la hét.
- " Tránh ra, đừng chạm vào ta.
đừng chạm vào ta."
Vĩnh Thuần nhìn cô mà xót, hắn ôm cô vào lòng khẻ dổ dành.
- " Linh nhi, đừng sợ.
là ta, là ta Vĩnh Thuần đây."
Ái Linh như bình tỉnh trở lại nhìn lên gương mặt hắn.đúng là chàng ấy rồi.
Ái Linh ôm lấy hắn khóc nức nở.
- " Vĩnh Thuần, là chàng thật sao? ta còn tưởng không còn gặp chàng được nửa rồi.
ta sợ lắm..
hu hu.."
- " Không sao rồi.
Linh nhi ngoan.
có ta đây rồi.ta sẻ không để ai làm hại nàng nửa đâu.tất cả là lỗi của ta.
tại ta mà nàng mới gặp nguy hiểm.Linh nhi, tha lỗi cho ta.."
Tống Vĩnh Thuần ôm cô thật chặc.
hắn sợ nhở hắn buông tay cô sẻ biến mất vậy.
cô là tất cả lẻ sống của hắn.
hắn không cho phép ai làm tổn thương đến cô.
bất cứ ai củng không được.
Phong Nhất lúc này củng đến nơi.
thấy mấy xác chết còn nằm đó hắn củng đủ hiểu chuyện gì vừa sảy ra.Liễu Ái Liên cố bò dậy hòng chạy trốn.
nhưng ả ta vừa mới đứng dậy thì lưỡi kiếm của Phong Nhất đả kề vào cổ ả lúc nào.
Tống Vĩnh Thuần giọng lạnh lung nói.
- " Giải ả ta về giao cho hình bộ xử lý."
- " Vâng".
Tống Vĩnh Thuần ôm Ái Linh lên ngựa trở về phủ.Sau khi tắm rửa xong tinh thần cô củng tốt hơn một chút.
hôm nay may là Vĩnh Thuần đến kịp.
nếu không cô không biết chuyện gì sẻ sảy ra nửa.Cô ngồi trước gương tiểu Trúc đang chảy tóc cho cô.
Vĩnh Thuần đẩy cửa bước vào.
tiểu Trúc bước ra hành lể.
- " Điện hạ."
- " Ngươi ra ngoài đi."
- " Vâng."
Tiểu Trúc nhanh chóng bước ra ngoài đóng cửa lại.
Ái Linh vẩn ngồi im đó.
Vĩnh Thuần từ từ bước đến.cầm lấy chiếc lược chảy tóc cho cô.Vĩnh Thuần từ từ cất giọng.
- " Linh nhi, nàng còn giận ta sao?...ta biết ta dấu nàng chuyện quan trọng như thế là ta không đúng.
nhưng ta củng vì sự an toàn của nàng mà thôi.
tai mắt của hoàng hậu và đại hoàng huynh khắp nơi.
ta sợ nếu để lộ sơ hở bọn họ sẻ làm hại đến nàng và mẩu phi.
nếu nàng có mệnh hệ nào ta biết sống sao đây?"
Ái Linh vẩn im lặng không nói gì.
trong lòng Vĩnh Thuần càng thêm loạn.
sự im lặng của cô đối với hắn mà nói là một cực hình.hắn không thể chịu được cảm giác này.
nó như hàng trăm con dao đâm vào tim hắn vậy.
- " Linh nhi, nếu nàng không muốn nói chuyện với ta.
thì ta sẻ không làm phiền nàng nửa.
nhưng xin nàng đừng rời khỏi ta.nàng muốn hành hạ ta thế nào củng được.ta chếp nhận hết.
vì ta không thể sống thiếu nàng được."
Vĩnh Thuần đặt nhẹ chiếc lượt xuống bàn quay lưng định rời khỏi phòng.
bổng nghe Ái Linh nói.
- " Mới có vậy mà đả không chịu được rồi sao? vậy mà bảo là muốn hành hạ chàng thế nào củng được.
đúng là lừa người mà.".