Xuyên Không Rồi Làm Phú Bà Thôi

"Lâm Tư Thanh, ý của cô là?"

Lâm Tư Thanh?

Tôi sửng sốt một giây, đây không phải là nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết lãng mạn tôi vừa đọc sao?

Nhân vật nữ phụ độc ác Lâm Tư Thanh có tiền, thân hình đẹp, ngoại hình đẹp nhưng lại yêu nam chính đến chết?

Bây giờ vở kịch này...

Quán cà phê……

Hay quá, có phải đoạn nữ chính bị bắt cóc, bị làm nhục nhưng lại bị nam chính bắt quả tang?

"Đó là những gì cô nhìn thấy."

Tôi tựa lưng vào ghế, lười biếng nhìn tờ séc trên bàn.

20000000?

Hai mươi triệu?

Lâm Tư Thanh, cô là một kẻ điên!

“Hai mươi triệu sẽ được trao cho cô nếu cô rời xa người đàn ông của tôi?”

"Tôi sẽ không bao giờ rời xa anh Trình Phong."

"Tôi biết hai người là bạn thuở nhỏ, nhưng anh Trình Phong chỉ coi cô như em gái, xin đừng cứng đầu như vậy nữa." – Cô ấy nói

“Tôi sẽ không cầm tấm séc này, xin hãy lấy lại. Tôi biết gia cảnh tôi không tốt, cô coi thường tôi. Nhưng tôi sẽ học tập chăm chỉ, cố gắng hết sức để chia sẻ gánh nặng với anh ấy, cố gắng khiến mình xứng đáng với anh ấy."

Trong mắt Triệu Uyển có nước, trong mắt hiện lên tình yêu không thể lay chuyển, rõ ràng là bị sỉ nhục, nhưng vẫn có sự ngây thơ không trải sự đoeì

Chẳng trách nam chính lại cảm động, so với nữ hoàng quyền lực như Lâm Tư Thanh, con thỏ trắng nhỏ đáng thương còn quan trọng hơn phải không?

"Tốt lắm, cô đã có nhận thức như vậy, tôi trước hết chúc cô hạnh phúc."

Tôi nhấp một ngụm cà phê, đặt cốc xuống, đứng dậy chuẩn bị cầm lại tấm séc và rời đi.

Hai mươi triệu!

Tôi đơn phương tuyên bố tấm séc này là mạng sống của tôi!

"Lâm Tư Thanh, cô muốn làm gì?"

Một bàn tay nắm chặt cổ tay phải của tôi, mạnh đến nỗi tôi loạng choạng suýt ngã vào vòng tay của người đàn ông đó.


Cuối cùng tôi cũng đứng vững được, nhưng người đó đã đẩy tôi xuống ghế sofa một cách tàn nhẫn…

Đó thực sự là một cuộc trao, tôi thề là tôi không chạm vào một cọng tóc của cô ta.

Chết tiệt, mông tôi sắp gãy làm đôi rồi!

"Lại muốn làm gì Triệu Uyển?! Tôi đã nói rồi, tôi không thích cô. Coi như nể mặt gia đình chúng ta là bạn bè, tôi sẽ không tranh cãi chuyện quá khứ với cô. Nhưng nếu cô vượt quá giới hạn của mình, đừng trách tôi không khách khí."

Trình Phong nhận được tin tức từ trợ lý, vừa đến quán cà phê liền nhìn thấy Lâm Tư Thanh ngang ngược đứng dậy, trong tay cầm tờ séc, còn Triệu Uyển thì đang ngồi trên ghế, vẻ mặt sắp khóc...

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ, thân thể hắn đã hành động trước, đẩy Lâm Tư Thanh ra, ôm Triệu Uyển vào trong lòng, đồng thời cảnh cáo Lâm Tư Thanh không được làm chuyện không đứng đắn.

"Anh Trình Phong, không phải như anh thấy đâu..."

Triệu Uyển muốn giải thích nhưng vẻ mặt cô cô ta cứ như kiểu tôi băt nạt cô ấy, giống trà xanh vãi.

"Triệu Uyển em không cần giải thích thay cô ấy, mỗi lần cô ấy làm khó em, em đều giúp cô ấy giải thích, em quá tốt lương thiện."

Trình Phong cúi đầu lau đi nước mắt trên khóe mắt Triệu Uyển, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng. Vẻ mặt anh ta nhìn tôi lạnh lùng và chán ghét.

Tôi ngã xuống ghế sofa, mất một lúc mới hồi phục, điều chỉnh lại tư thế, ngẩng đầu lên và nhìn họ như một nữ hoàng.

Người thua cuộc nhưng không thể mất hình tượng được!

[Dù bạn thua về số lượng cũng không sao, nhưng bạn phải lấy đà để áp đảo họ!] – tôi nghĩ thế đấy.

"À, phải, phải, anh thích cô ấy nên dù cô ấy làm gì cũng đúng. Và dù tôi có làm gì thì tôi cũng luôn là kẻ đầu sỏ gây khó dễ cho cô ấy."

"Tôi chỉ muốn cô ấy rời xa anh nên đã ném tiền vào cô ấy. Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Sức mạnh của cốt truyện thực sự vô cùng mạnh mẽ, tôi chỉ muốn tránh xung đột, lấy séc rồi rời đi, nhưng không ngờ nam chính lại đến nhanh như vậy.

Nhìn thấy sắc mặt Trình Phong đột nhiên tối sầm, tôi tiếp tục khiêu khích hắn một cách liều lĩnh.

"Bất quá tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, Trình Phong. Cô ấy nói, mặc dù bây giờ cô ấy không xứng đáng với anh, nhưng cô ấy sẽ cố gắng ở bên cạnh anh, cố gắng giúp đỡ anh, chia sẻ những lo lắng của anh."

Đúng như dự đoán, vẻ mặt Trình Phong dịu lại, ôm chặt Triệu Uyển vào lòng, trông rất cảm động.

Thật là một kẻ mê muội...

"Tôi rất cảm động sau khi nghe điều này. Vì cô ấy có trái tim nhân hậu nên tôi sẽ cho cô ấy cơ hội này."

Tôi phớt lờ ánh nhìn bối rối của hai người đối diện và tiếp tục nói chuyện một mình.

"Ngày mai tôi sẽ từ chức thư ký của chủ tịch tập đoàn Trình gia. Hãy để cô Triệu đảm nhận vị trí này.Cô ấy thề rằng sẽ cố gắng hết sức để theo kịp anh. Chủ tịch Trình không nên bỏ lấy cơ hội này.


" Phải cố gắng? Làm việc chăm chỉ???”

Tôi mỉm cười đầy ẩn í, cô ta là một trợ lý hành chính nhưng lại làm những giấy tờ điểm danh thông thường nhưng mắc rất nhiều lỗi, một trợ lý hành chính thậm chí còn làm đổ cà phê khi phục vụ...

Những vị trí như thư ký của chủ tịch rất được người khác thèm muốn, Lâm Tư Thanh tuy xuất thân tốt nhưng cũng rất có năng lực và khéo léo, những người còn lại trong tổ thư ký đều rất tin tưởng.

Còn Triệu Uyển, người ngu ngốc và ngọt ngào như vậy, có lẽ sẽ không dễ dàng gì.

"Nhưng..." Trình Phong hiển nhiên nghĩ tới điểm này, trong lòng có chút do dự.

“Anh Trình Phong, em không quan tâm, chỉ cần em có thể giúp anh…” Triệu Uyển nói rất nhỏ, tựa như không quan tâm đến chức vụ của mình, nhưng vẫn tỏ ra muốn thử.

"Được rồi, Triệu Uyển không có kinh nghiệm làm tổng thư ký, vậy nên tôi sẽ bắt đầu làm trợ lý thư ký." Trình Phong không thể từ chối yêu cầu của người yêu nên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh đã đồng ý.

" Cô thực sự định từ chức à? Cô đang định giở trò gì đó à?"

Trình Phong nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ sâu sắc, khác hẳn với ánh mắt ấm áp vừa nhìn Triệu Uyển.

Ồ, người đàn ông này bị tâm thần phân liệt!

Anh vẫn còn ảo tưởng về việc tôi u mê anh ta phải không? Tôi đã có lòng tốt khi đưa họ đến với nhau, nhưng làm sao tôi có thể bị đối xử như là một kẻ có mưu đồ bất chính vậy?

"Yên tâm, tôi sẽ giữ lời. Đây là quyết định của chính tôi, tơi sẽ đích thân giải thích rõ ràng với chú Trình, sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai nhà chúng ta."

Tôi xách túi, lấy lại tờ séc, rời khỏi quán cà phê không thèm ngoảnh lại, quay lại công ty đóng gói đồ đạc và đợi đến phòng nhân sự để làm các thủ tục ngay khi đến nơi làm việc vào buổi chiều.

"Chị Tư Thanh, chị thực sự muốn từ chức à?"

Người đặt câu hỏi là Ngụy Lục, sau khi suy nghĩ một chút, có vẻ như cô ấy là người mà Lâm Tư Thanh hay nói chuyện nhất trong nhóm thư ký.

Tôi gật đầu, không biết Lâm Tư Thanh và cô ấy có quan hệ gì nên không dám nói.

"Từ chức là tốt rồi! Đừng để anh Trình hằng ngày làm khó cô! Với năng lực, thân phận và địa vị của cô, cô khẳng định sẽ đạt được các thành tựu to lớn. Tại sao nhất định phải đến Trình gia để làm người kém cỏi như vậy?”

“ Nhưng sao đột nhiên cô lại muốn từ chức?”

Đánh giá giọng điệu này, hắn nhất định rất quen thuộc với Lâm Tư Thanh...

"Nói là chán thì cũng đúng á, với địa vị và năng lực của tôi thì tôi làm gì mà chả được? Tôi sao phải hạ mình làm một thư ký vô dụng ở đây đúng không?"

Tôi thu dọn đồ đạc nhưng lại không có cảm giác như mình có thứ gì, không thể lấy đi tài liệu của công ty, chỉ có một số đồ dùng cá nhân,.

Lâm Tư Thanh hẳn là một người nghiện công việc có năng lực và không có nhiều đồ dùng cá nhân.

"Tôi vừa mới đột nhiên tỉnh lại,tôi không thích anh ta, ai đời lại cọc chạy đi theo trâu? Loại hành vi ngu xuẩn này, cho dù thế nào cũng sẽ không lay động được người khác."


“Hãy suy nghĩ cho rõ ràng.” Ngụy Lục không nói thêm gì nữa, rồi quay về chỗ ngồi chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp buổi chiều.

Tôi chán quá nên chơi trên điện thoại di động. Lâm Tư Thanh thực sự là một người rất tự giác. Không có một trò chơi nào trên điện thoại di động. Tất cả đều là những phần mềm như TED và BBC Radio...

Con người của công việc chăng?

Cô thực sự... xứng đáng với sự xuất sắc của mình!

Đột nhiên có tin nhắn WeChat đến, trong đó ghi chú là... Lâm lão? Lâm Hạo?

ừm…

Tôi im lặng một lúc, đây có phải là biệt danh mà Lâm Tư Thanh đặt cho cha mình không?

Đây không phải là có chút không bình thường sao...

Sau khi nghe tin nhắn thoại dài 59 giây đó, cuối cùng tôi cũng hiểu.

Lão Lâm, người nói nhiều hơn Đường Tăng, dường như đã nhận được tin tức gì đó, nghe tin tôi từ chức, ông ấy nhanh chóng đến bày tỏ sự lo lắng.

Nghĩ lại thì quán cà phê vừa rồi ở tầng dưới của công ty của Trình gia chủ yếu là người trong công ty của Trình Phong, hơn nữa đang là giờ ăn trưa nên có rất nhiều người, Lão Lâm lo lắng cho con gái mình đến mức chắc hẳn đã rất lo lắng. chú ý tới cô ấy, nhà họ Trình đã xảy ra chuyện, vừa nghe được chuyện gì đó, tôi liền điên cuồng gửi tin nhắn WeChat.

Tôi gọi lại và kiên nhẫn giải thích rằng não tôi không bị hỏng, tôi không bị kích thích và tôi không bị bắt nạt...

“Chỉ cần ổn là được, miễn là ổn là được. Hãy suy nghĩ rõ ràng, bố rất lo lắng cho con. Con phải mạnh mẽ phấn đấu để thành công ngay từ khi còn nhỏ, và làm việc gì cũng phải là người giỏi nhất.,con không thể ép buộc những thứ như mối quan hệ này..."

Giọng nói của Lão Lâm ở đầu bên kia điện thoại có chút buồn bã, hắn cảm giác như giây tiếp theo mình sắp bắt đầu giảng như tụng kinh...

Tôi vội ngắt lời cha mình, sắp đến giờ đi làm, tôi phải chạy nhanh đến bộ phận nhân sự để hoàn tất thủ tục!

"Bố, con hiểu rồi. Trước đây là do sự thiếu hiểu biết của con khiến bố lo lắng, nhưng con sẽ không làm vậy nữa. Trình Phong không phải là người đàn ông duy nhất trên thế giới, con cũng sẽ không treo cổ tự tử."

"Con gái... con thật sự không bị kích động đấy à?"

"Bố đừng lo lắng. Hiện tại con vẫn ổn và rất tỉnh táo. Nếu bố lo lắng thì tối nay con về nhà tự kiểm tra nhé. Được rồi, con phải đi làm việc đây." “Con phải đến phòng nhân sự làm thủ tục. Bây giờ chúng ta đừng nói về chuyện khác, quan trọng là phải từ chức."

“À, ok, việc từ chức là quan trọng…Con gái, hãy nghĩ về điều đó đi…”

Tôi cúp máy với một loạt suy nghĩ, lấy đơn xin nghỉ việc đã in trước đó ra phòng nhân sự để làm các thủ tục.

Thủ tục diễn ra suôn sẻ, có lẽ vì Trình Phong đã nói với trưởng bộ phận nhân sự đích thân ký giấy tờ cho tôi, lương của tôi được giải quyết không thiếu một xu.

Hai tiếng sau, tôi hài lòng quay lại phòng thư ký, sẵn sàng thu dọn đồ đạc và rời đi.

Nhưng tôi đã nhìn thấy Triệu Uyển đang ngồi ở chỗ của tôi.

Trình Phong gấp gáp như vậy sao?

"Chị Tư Thanh, là anh Trình bảo em tới làm quen với môi trường. Chị có việc gì giao cho em..."

Triệu Uyển thanh âm rất thấp, những Thư ký kia vẫn luôn trầm mặc, cô ta vừa nói, mọi người đều nhìn sang.

"Này, cô đang tỏ vẻ đáng thương này với ai thế?"


“Nếu chị Tư Thanh muốn giao việc thì sao chị không giao cho người khác? Cô ấy à….chỉ là trợ lý thư ký, chỉ làm những việc như pha cà phê, in tài liệu. Cô thật sự chỉ là chân le ve mà thôi.”?"

“Không, tôi nghe nói việc cô ấy làm khi còn ở phòng hành chính đều có sai sót, tức là những người thuê cô ta mù quáng, cho rằng cô ấy đáng yêu và ngây thơ… Tôi nghĩ cô ấy rõ ràng là ngu ngốc, nếu không thì làm sao cô ấy có thể có những sai sót đó được.”

“Chỉ việc pha một tách cà phê? Mà lại làm bị đổ hẳn một nửa ra đường thì không phải ngu ngốc à?"



Nghe được những lời này, Triệu Uyển cảm thấy rất khó chịu, rõ ràng cô đã làm việc rất vất vả, nhưng mọi người vẫn nhắm vào cô như vậy, cô cảm thấy tủi thân, khóe mắt không khỏi rơi nước mắt...

"Không sao đâu, cô nên làm quen đi. Tôi đã làm xong thủ tục và sẽ rời đi ngay. Chuyện này tôi đã giao cho Tổng thư ký, nếu cần, chắc Tổng thư ký sẽ sắp xếp cho cô. "

Tôi nói xong những lời này, mặt lạnh lùng nhìn Triệu Uyển, trong lòng không có cảm xúc gì đặc biệt với cô ấy.

"Lâm Tư Thanh, cô xem thường tôi sao?"

Như thể không thể chịu đựng được sự đối xử lạnh lùng khi bị phớt lờ, Triệu Uyển, người luôn hèn nhát và dễ bị bắt nạt, bắt đầu trở nên hàm hồ.

"Các ngươi là những người từ khi sinh ra đã ở vạch đich, có quyền gì mà coi thường tôi? Các ngươi từ khi sinh ra đã có đủ mọi ưu thế, mọi nguồn lực, có thể vào học ở những trường danh tiếng, trường quý tộc và hưởng nền giáo dục tốt nhất mà không phải trả tiền."

“Về phần tôi, tôi từng bước một nỗ lực ngày đêm mới có cơ hội tiến vào công ty này, trở thành một trợ lý hành chính tầm thường. Không giống như cô, chỉ cần một lần mở cửa là có thể trở thành tổng thư ký của nhà họ Trình.” miệng của cô ta nói soen soét.

"Tôi cái gì cũng không có, chỉ có thể dựa vào nỗ lực của chính mình. Các người, những kẻ dựa vào tổ tiên phù hộ, không cần vất vả, sao có tư cách khinh thường tôi!"

Cô ta giống như một bông hoa lụa cần được che chở cẩn thận nhưng không hề hay biết, cô ta luôn cảm thấy mình là một cây non không cần nương tựa vào người khác và một ngày nào đó sẽ phát triển thành một cây cồ thụ.

Cô ấy luôn nhấn mạnh sự nỗ lực của mình, có thể cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ nhưng tài liệu vẫn còn nhiều lỗi chính tả, thậm chí còn làm đổ nửa cốc cà phê, làm thêm giờ đến tận khuya nhưng kết quả không như ý…

Rốt cuộc, tình huống này không còn có thể miêu tả là ngây thơ và dễ thương nữa phải không? Đúng như những gì người khác vừa nói, những người ngu ngốc mà vẫn không đạt được trình độ trung bình sau khi chăm chỉ, lại còn ra vẻ thì thực sự không cùng đẳng cấp...

Rõ ràng tất cả những gì cô có bây giờ đều là do Trình Phong cho, nhưng cô cảm thấy rằng đây là công sức của mình cuối cùng cũng được đền đáp...

"Tôi không có coi thường cô, Triệu Uyển, là cô tựa hồ quá coi thường chính mình."

"Tôi chưa bao giờ để cô vào mắt."

"Tại sao lại phải coi thường cô?"

"Mọi nhân viên ngồi trong văn phòng của Trình gia, đều không ngừng nỗ lực hết mình? Ví dụ, mọi nhân viên trong ban thư ký, đều tốt nghiệp các trường đại học danh tiếng, thậm chí còn đi du học?”

“Đó chẳng phải là do họ chăm chỉ nỗ nực mới vào được đại học danh tiếng sao”

“Cô có học tập chăm chỉ không?, cô bảo cô không ngừng chăm chỉ sao đến trường đại học danh tiếng còn chả vào được”

"Cô trước mặt mọi người, trơ tráo buộc tội họ không chăm chỉ? Buộc tội họ nhắm mắt làm ngơ trước sự “chăm chỉ” của cô”.

“ Đúng, cô làm việc chăm chỉ, nhưng cô đã lập được thành tích gì? Hồ sơ điểm danh đầy đủ cũng sai sót? Làm thêm giờ à? Vậy mà hợp đồng lao động không thể được ký kết tốt?”

“Cô nói tôi không cần phải làm việc chăm chỉ?”

“Tôi có thể dựa vào may mắn thay vì làm việc chăm chỉ để đi du học lấy bằng thạc sĩ và tiến sĩ không?”

"Tôi vốn tưởng rằng cô chỉ là ngây thơ, không ngờ cô ngu ngốc. Triệu Uyển, tôi không nợ cô cái gì, cũng chả coi cô là đối thủ ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận