Xuyên Không Rồi Làm Phú Bà Thôi

Đây là lần đầu tiên tôi đi xem phim với Lục Thần, đó không phải là phim văn học, điều này tôi có thể hiểu được, cũng không phải phim tình cảm nên không thành vấn đề, cũng không phải phim kinh dị., nên không có vấn đề gì lớn.

Nhưng bộ phim về thương trường kinh doanh này là cái quái gì vậy?

Tất cả chúng tôi đều làm trong thế giới kinh doanh và đã trải qua những cuộc chiến kinh doanh ở một mức độ nào đó, có thực sự cần thiết phải xem những bộ phim hơi cường điệu vào buổi hẹn hò này không?

Anh Lục, với trí tuệ cảm xúc của anh, nói anh ế vợ thì cũng chả sai.

Tôi chịu đựng buồn chán xem hết bộ phim, trong lòng thầm quyết định sau này sẽ không bao giờ để Lục Thần mua vé xem phim, tôi sẽ giết người, thật sự, tôi tức điên lên được!

Với sự nhanh nhạy của trợ lí Trần, anh ta sẽ không bao giờ mua tấm vé như vậy, vì vậy chỉ có khả năng là Lục Thần tự mình mua.

Sau khi ra rạp, tôi muốn ăn bỏng ngô nên Lục Thần đi mua một ít, tôi đang đợi ở quầy tính tiền vé thì vô tình đụng phải Trình Phong và Triệu Uyển đang nắm tay nhau đi tới..

Triệu Uyển có vẻ hơi hốc hác, chắc chắn là những người trong thư ký đang làm khó cô và cô có chút choáng ngợp.

"Cô Lâm, cô cũng đi xem phim à? Một mình à?"

Triệu Uyển trở nên có chút sắc bén, cố ý khoe ra Trình Phong ở bên cạnh nàng.

Thế giới tuy lớn nhưng lại rất nhỏ, đi xem phim có thể gặp được nam nữ chính.

"Tôi xem xong rồi, tôi đang đợi người."

Tôi nhìn hàng dài người xếp hàng ở quầy bán bỏng ngô, trông Lục Thần cực kỳ lạc lõng.

Người này, bất kể anh ta đi đâu hay làm gì, đều là trung tâm của sự chú ý.

"Đang đợi ai? Cô không phải đặc biệt đợi tôi ở đây phải không? Tuy không biết cô lấy được tin tôi và Triệu Uyển đang xem phim ở đâu ra, nhưng tôi khuyên cô dừng ngay việc ngu ngốc đó càng sớm càng tốt."

Tôi sẽ không bao giờ thích cô... "

Trình Phong có chút tự tin nhưng cũng có chút cảnh giác, tôi liếc nhìn anh ấy, anh à, trước khi gặp Lục Thần, anh quả thực rất đẹp trai, nhưng sau khi gặp Lục Thần, tôi chỉ nghĩ anh là người bình thường và tự cao.

"Thật xin lỗi, Trình tiên sinh, xin đừng ngồi chỗ của bạn trai tôi, tôi đang đợi không phải là anh."

“Không phải là tốt nhất.”

Trình Phong cười lạnh, dẫn Triệu Uyển vào trong hội trường.

Anh chàng này có gì đó không ổn, sao đi đến quầy soát vé lại giống như đi trên thảm đỏ vậy, rõ ràng là rất không nhất quán, làm lố không à...

Chẳng phải vầng hào quang của nhân vật chính này quá nhiều sao...

"Nhìn cái gì?"

Lục Thần bưng bỏng ngô trở lại, trầm ngâm đi đến quán trà sữa gần đó mua trà sữa, từ xa nhìn thấy hai người, thấy bọn họ đang nói chuyện với Tư Thanh một hồi...

"Không có gì, là hai kẻ điên."

Tôi ngoảnh mặt đi, nhận thấy rõ sự ghen tị của anh Lục Thần, liền mỉm cười nịnh nọt.

“Em vừa đứng đây đợi anh, nhưng bọn họ đi ra và nổi khùng lên. Một người hỏi em có phải đến một mình không, người kia lại hỏi em có đến đợi anh ấy không. Em đã nói không, họ vẫn không chịu để cho em yên. Anh có nghĩ rằng họ không thể hiểu được ngôn ngữ của con người?"

"Mặc dù bọn họ còn trẻ, nhưng có thể có một số vấn đề về thần kinh, lần sau Tư Thanh nhà ta nên bỏ qua, anh sợ bệnh tâm thần sẽ lây lan trong không khí."

Chàng trai của chúng ta thật kinh khủng!

Giết người không có máu nghĩa đây mà, lực sát thương mạnh quá.

Anh không phải trả giá bằng mạng sống của mình bằng cách tấn công bằng lời nói cho ai đó đến

chết Lục Thần ạ.

Tôi gật đầu hợp tác, không biết bệnh tâm thần có lây hay không, nhưng chỉ số IQ thấp và đầu óc yêu đương mù quáng thì có thể, nên tránh xa nam nữ chính ra để cứu mạng!

Lại là thứ sáu, hôm nay chúng tôi họp bàn kế hoạch, Lý Hương quả thực là một người kỳ cựu, kế hoạch quảng bá và bản thảo của dự án đều độc đáo, điểm đầu vào đã được chọn rất tốt, đã được thông qua, mà không cần bất kỳ nỗ lực.

Cho đến khi kế hoạch và bản thảo của Tống Dao xuất hiện...

“Bản thảo này nhìn có vẻ quen quen…” Lý Hương thấp giọng thảo luận với người bên cạnh.

"Thật sao? Chị Hương tôi thấy bản thảo này rất hay. Tống Dao hiếm khi viết ra được kế hoạch xuất sắc. Xem ra cô ấy không phải kẻ ngốc."

Trước đây, Tống Dao hay đạo văn tác phẩm của các bậc thầy, ăn trộm ý tưởng của người khác, thậm chí còn trực tiếp sử dụng bản phác thảo thiết kế của người cùng một đội với mình, cô ta vô liêm sỉ đến mức khi bị phát hiện, cô ta nói chỉ là một ý tưởng ngẫu nhiên...

Và vì cô là con gái của cổ đông lớn Tống Huân nên mọi người khó có thể làm gì được cô, không ngờ lần này cô lại có thể cho ra đời những tác phẩm xuất sắc.

“Cái này là do cô tự thiết kế à?”

Tôi ngước nhìn bức tranh quen thuộc trên màn chiếu và cau mày nhìn cô ấy.

"Ừ, Lâm quản lý, có chuyện gì vậy?"

Tống Dao có chút kiêu ngạo, cô ta sửa đổi một ít đường nét, thay đổi màu sắc, cho dù tôi phát hiện, cô ta cũng có thể chối bay chối biến được.

Bất quá ngẫu nhiên đánh trúng trí tưởng tượng của nhau, loại chuyện này đối với các nhà thiết kế chẳng phải rất bình thường sao?

“Không sao đâu, nó khá đẹp, nhưng nó khá giống với bản thảo đoạt giải thưởng của tôi hai năm trước.”

Tôi bình tĩnh xoay bút vào vị trí của mình và mở một thư mục có tên Chiến thắng trên màn hình máy tính của tôi.

Sau đó mở bản thảo của Tống Dao ra, từ trái sang phải so sánh, tuy màu sắc khác nhau, đường nét có chút khác biệt nhưng bố cục hoàn toàn giống nhau, các yếu tố được sử dụng cũng giống nhau.

"Có lẽ nó chỉ là ý tưởng của tôi thôi. Đây là tác phẩm gốc của tôi. Tôi tự mình thực hiện từng nét vẽ."

Tống Dao không hề hoảng sợ, cô ấy sao chép toàn bộ tập tin nguồn, điều đó có nghĩa là mỗi lớp đều do cô ấy tạo ra, thực sự là nguyên bản.

“Có phải bản gốc hay không thì lấy file nguồn ra và so sánh sẽ biết.”

Lý Hương đột nhiên ngắt lời, cô biết tại sao mình lại có cảm giác quen quen, đó là tác phẩm hạng ba trong một cuộc thi quốc tế, nghe nói người đóng góp là một sinh viên...

Nhìn Lâm Tư Thanh thản nhiên như vậy, Lý Hương gần như chắc chắn rằng Tống Dao sẽ gặp rắc rối.

"Không sao đâu, kẻo mọi người sẽ buộc tội tôi đạo văn."

Tống Dao gửi tập tin nguồn ra, cô đã kiểm tra tập tin này và thực hiện một số thay đổi nhất định, nó nhất định khác với tập tin trong tay Lâm Tư Thanh.

"Quản lý Lâm, của tôi đã được gửi đi, của cô đâu?"

Tôi mở tập tin, ẩn một vài lớp, thay đổi thứ tự của một vài lớp, đổi nền thành màu đen, phóng to góc dưới bên phải và xuất hiện một chữ ký rõ ràng.

Đó là chữ ký tên Lâm Tư Thanh.

Đúng, đây là thói quen nhỏ của Lâm Tư Thanh, cho dù có phiền phức, cô vẫn sẽ chịu khó thực hiện, tác phẩm nào cũng có chữ ký như vậy, giống như hình mờ vậy.

"Tôi nghĩ mọi người đã hiểu rồi, phải không?"

Không có bao nhiêu lời giải thích nào, lúc này khuôn mặt Tống Dao tái nhợt.

Cô ta đã làm rất nhiều lần như vậy nhưng cô ta không bao giờ tưởng tượng được rằng sẽ có ngày con thuyền bị lật úp trong rãnh nước.

Tất nhiên, một vụ đạo văn không đủ để đuổi hoàn toàn Tống Dao ra khỏi tập đoàn nhà họ Lục nhưng cũng đủ để làm mọi người đang theo phe cô ta mất lòng tin vào cô ta.

Tống Dao vẫn có kế hoạch dự phòng, sau khi trở thành một nhà thiết kế bình thường, cô ấy dường như đã kiềm chế được mọi kiêu ngạo của mình và tỏ ra bình tĩnh.

Nhưng tôi biết rằng cô ấy đã bí mật liên lạc với Triệu Uyển, thậm chí còn móc nối với Trình Phong.

Ngày mai sẽ có cuộc gặp hợp tác với Trình gia, chính Tống Huân là người sắp xếp, có vẻ như hai bên đã cùng nhau phát triển một dự án bất động sản...

"Em đang nghĩ gì đó?"

Có lẽ vì quá chìm đắm trong suy nghĩ nên Lục Thần đã gọi tôi khi đang chờ đèn xanh giao thông.

“em đang nghĩ về cuộc gặp ngày mai.”

Dù có chuẩn bị kỹ đến đâu, tôi vẫn lo lắng mình không thể cạnh tranh được với cái gọi là hào quang của nhân vật chính.

Tôi không muốn lãng phí cả cuộc đời mình vướng vào chúng, tôi muốn xóa bỏ mọi trở ngại ngay lập tức.

"Cứ tiếp tục làm đi. Không có gì phải lo lắng cả."

"Anh sẽ lo việc này cho em."

“Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ ra mình còn có Lục Thần bên cạnh đây".

Tôi chợt cảm thấy nhẹ nhõm, đúng như câu nói, hôm nay uống rượu, hôm nay say, ngày mai lại lo lắng, xem ra chuyện gì cũng thực sự không cần phải lo lắng.

Nhưng tôi không ngờ rằng tin tức của tôi sẽ tràn ngập vào ngày hôm sau.

Tôi phải nói rằng, thông cáo báo chí này được viết khá tốt.

"Lâm Tư Thanh, một tiểu thư giàu có, bị nghi ngờ là người thứ ba "

"Lâm Tư Thanh bị nghi ngờ là gián điệp hai mang"

"Từ tập đoàn Trình gia đến tập đoàn nhà họ Lục"

"Người phụ nữ tài năng hay người phụ nữ bị sa thải? Lâm Tư Thanh vướng sâu vào tranh cãi đạo nhái tác phẩm của người khác"

Đó phải là thông tin của Triệu Uyển và Tống Dao chứ.

Một người nói rằng tôi đã can thiệp vào mối quan hệ và dùng kinh nghiệm sống của mình để làm kẻ thứ ba, trong khi người kia nói rằng tôi thất vọng, lừa dối Lục Thần, thậm chí còn không có tài năng và chỉ có thể đạo văn.

Và một số bằng chứng đã được đưa ra...

Cuộc họp hợp tác hôm nay sụp đổ, giá cổ phiếu của tập đoàn Lâm gia và tập đoàn nhà họ Lục giảm mạnh, trong khi Trình gia đã tăng lên nhanh chóng, tăng đến mức giới hạn hàng ngày.

Lâm gia và Lục gia lần lượt đưa ra các thông báo minh oan cho tôi.

Tất nhiên, điều đó hoàn toàn vi vô ích

Là một công dân vô tội, tất nhiên tôi chọn cách nhờ công an nhân dân giúp đỡ~

Làm ơn, tôi đã bị vu khống, liệu tôi có nên dùng vũ khí hợp pháp để bảo vệ mình không?

Tôi đăng ký tài khoản weibo bằng tài khoản cá nhân của Lâm Tư Thanh, bài đăng đầu tiên trên weibo là báo cáo của cảnh sát, ngay lập tức trở thành chủ đề tìm kiếm nóng.

Sau đó, bài đăng thứ hai trên weibo là thư của luật sư @ Châu Giao

Bài viết thứ ba, là tất cả các bài viết đoạt giải của tôi, cũng như các tác phẩm mà Tống Dao đã đạo nhái trong hai năm qua.

Điều gì là đúng và điều gì là sai có thể được biết ngay trong nháy mắt.

Sau đó, trước khi tôi kịp phản ứng, tôi phát hiện ra rằng mình đã bị Lục Thần gắn thẻ mình.

Đó là một bài viết ngắn.

"Khi tôi 10 tuổi, một cô bé nói muốn cưới tôi và tôi nói: "Được "

“Khi tôi trở về Trung Quốc năm 28 tuổi, cô gái nhỏ đã quên mất, cô ấy hỏi:

“Có đúng là tôi nói muốn cưới anh không? "

"Hỏi tôi đã trả lời thế nào?"

"Tôi nói:" Được. ""

Dòng tweet này có vẻ hơi khó hiểu nhưng nó lại quá liều lĩnh.

Ai bảo đàn ông 28 tuổi không hiểu chuyện tình cảm.

Lục Thần, anh ấy hiểu rất rõ điều đó.

Mười phút sau, bài đăng trên weibo này đã lọt vào top hot search.

Một số cư dân mạng nhiệt tình đã suy nghĩ về câu chuyện tình yêu giữa chúng tôi.

Thậm chí có người còn đứng ra tung tin, chẳng hạn như nói tôi biết anh ấy dạ dày không tốt, quen uống cà phê đen khi bụng đói nên đã lấy hết bột cà phê và hạt cà phê trong phòng uống nước.

Anh chàng tốt bụng trên trực tuyến này....

Trợ lý Trần, tôi biết đó là anh ấy!

Ngoài ra còn có nhiều tài khoản khác nhau tiết lộ một số chi tiết ngọt ngào đến nực cười về tôi và Lục Thần.

Anh Lục, tôi biết anh ấy đã mua hải quân!

Không, mọi người trong công ty đều vào xác nhận!

Liệu người này có thể in ra những gì đã xảy ra giữa chúng tôi để lưu hành không?!

Có cảm giác như đây là điều mà Lục Thần, một anh chàng quyến rũ nhàm chán, có thể làm được...

Vì thế, đúng là cứ buông xả mà làm, cũng đúng là chẳng có gì phải lo lắng cả.

Lục Thần không bao giờ thèm nói thêm bất cứ điều gì, anh ấy chỉ làm điều đó.

Tôi hít một hơi thật sâu, bấm số của Lục Thần rồi đi thang máy xuống bãi đậu xe:

"Lục Thần, anh có thể dành chút thời gian đi lấy lãnh chứng với em được không?"

"Được"

Khi lên xe, tôi phát hiện anh ấy đang ngồi nhưng hai bàn tay nắm chặt,đốt ngón tay trắng bệch lộ rõ vẻ căng thẳng.

"Đi nào."

"Trực tiếp đến Cục Dân chính?"

Lục Thần dừng một chút,

"Có nên đeo nhẫn luôn không?"

"Anh nghĩ em đã sẵn sàng."

Tôi thấy một hộp đựng nhẫn ở ghế sau.

"Lục Thần, anh có mong đợi điều này không?"

"Đương nhiên "

"Anh vừa quay lại lấy nhẫn. Ngày gặp em anh đã chuẩn bị sẵn. Anh không quan tâm đến những tin tức giải trí đó, nhưng anh nghĩ cách tốt nhất để đánh bại dư luận là chúng ta phải đưa ra thông báo chính thức."

Lục Thần có chút khẩn trương:

"Vốn dĩ, nếu em không gọi cuộc gọi này, anh sẽ đi tìm em"

Ừm???

Vậy có phải tôi đang lo lắng quá không?

Chậc, tính nhầm rồi.

"Được rồi, đi thôi, Lục Thần."

"Được, bà Lục"

Sau khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn người đàn ông này rõ ràng trở nên kiêu ngạo.

Sau khi tài khoản chính thức và tài khoản riêng của công ty đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn, các thông báo và thư của luật sư đã được gửi đến những kẻ tung tin đồn với tốc độ chóng mặt.

Xét tình hình chung, Tập đoàn Trình gia đã đẩy Triệu Uyển lên đầu sóng gió sau đó đuổi việc cô ta, và Trình Phong một người si mê cô ta vì điều này đã trở mặt với gia đình.

Nhà họ Trình đều hiểu rõ sự thật, chuyện này quả thực là lỗi của Triệu Uyển, không thể trách tôi.

Về phần Tống Dao, cô vướng vào một vụ kiện và phải bồi thường rất lớn vì đạo văn của người ta.

Bố con Tống Huân đến cầu xin Lục Thần nhưng ông nội Tống đã đích thân đưa về.

Sau đó tôi không nghe thấy gì thêm từ những người này.

Cảm giác như trò chơi đã hoàn thành và công chúa và hoàng tử cuối cùng cũng ở bên nhau.

“Lại đang suy nghĩ gì thế?”

Lục Thần cúi đầu hôn lên khóe mắt tôi, ánh mắt tôi dời trần nhà quay sang tập trung vào khuôn mặt rất gần mình

Tôi có thể nghĩ gì đây?

Woohoo, tôi tự hỏi khi nào anh ấy sẽ làm bước tiếp theo. Đồ khốn!

"Lục Thần..."

Ngay khi tôi gọi tên anh ấy, anh ấy đột nhiên dùng sức...., và tôi lại đột nhiên muốn chạy trốn.

"Sống buông thả... ham mê quá mức là không tốt."

Tôi kìm nén những tiếng rên rỉ nhỏ trong cổ họng và nắm lấy chiếc ga giường để nói hết câu.

"Em vẫn còn thời gian để suy nghĩ về những chuyện khác. Có vẻ như như anh làm việc chưa đủ chăm chỉ..."

Lục Thần thanh âm trầm thấp, có chút thở dốc, khóe mắt ửng đỏ, càng gia tăng tốc độ.

Huhuhu, đủ rồi, thực sự đủ rồi, anh đã làm việc rất chăm chỉ!

Một chàng trai nhịn.. nhiều năm thật là đáng sợ T^T

[Hoàn]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui