Nam Thiên Môn, Huyền Túy Hải đang dẫn Ma Binh tấn công.
Đường Tịch tay cầm Thanh Lạc chém thẳng một đường kiếm xuống phía Huyền Túy Hải.
Huyền Túy Hải không kịp phòng bị, bị đánh bất ngờ khiến hắn lùi lại mấy bước.
- Huyền Túy Hải, ngươi vẫn còn sống ?
Huyền Túy Hải cười lạnh:
- Không ngờ đúng không Đường Tịch.
Thực ra cánh cửa thời không không có cửa nào là cửa tử.
Chỉ có một cửa về lại Thiên Giới, một cửa về lại Ma Giới vạn năm trước.
Đường Tịch nhìn dáng vẻ của Huyền Túy Hải, đoán chừng ma lực đã tăng lên không ít.
Đường Tịch nắm chặt hơn Thanh Lạc trên tay.
- Ngươi mạnh lên rồi ?
Huyền Túy Hải tự đắc, hắn đưa tay triệu hồi một quả cầu hắc khí.
- Nhờ phúc của ngươi, ta trở lại vạn năm trước hấp thụ oán niệm của nhân gian, sức mạnh mới đại tăng.
Thứ gọi là Ma Tộc, chính là bọn họ được sinh ra từ oán niệm của nhân gian.
Ma Tộc nhờ hấp thụ oán niệm của nhân gian mà sức mạnh tăng dần.
Oán niệm càng nhiều, càng mạnh.
Hiện tại Huyền Túy Hải đã hấp thu được oán niệm cả vạn năm của nhân gian.
Ma lực của hắn sáng ngang với Quách Dã khi xưa.
- Đường Tịch, còn một việc nữa chắc chắn ngươi chưa biết.
Trước khi ngươi chết, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật.
Tân Ma Tôn, sắp thức tỉnh rồi !
Những binh lính canh giữ Nam Thiên Môn bắt đầu run sợ:
- Cái gì, Tân Ma Tôn.
- Không phải Huyền Túy Hải là Ma Tôn tiền nhiệm sao
- Tân Ma Tôn là ai ?
Đường Tịch tất nhiên là biết Tân Ma Tôn mà Huyền Túy Hải nói là Linh Đàm.
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để điều đó xảy ra.
- Ăn nói hàm hồ.
Ngươi sẽ là Ma Tôn cuối cùng.
Dứt lời Đường Tịch cầm Thanh Lạc lao thẳng đến Huyền Túy Hải.
Bên ngoài Nam Thiên Môn dậy sóng, bên trong đại điện nghi lễ đã kết thúc, Hoa Nguyệt đưa Linh Đàm về điện Lăng Tiêu chờ Phong Đăng.
Hoa Nguyệt đỡ Linh Đàm ngồi xuống giường, sau đó lùi lại ba bước, nói với tiểu tiên thị khác:
- Các ngươi lui ra ngoài trước đi.
Chờ khi tiểu tiên thị ra ngoài đóng cửa lại, Linh Đàm lên tiếng hỏi:
- Cô có điều gì muốn nói với ta ?
Hoa Nguyệt nhìn Linh Đàm, lại nhìn căn phòng hỷ mà nàng nằm mơ cũng muốn thành hiện thực.
Nhưng đáng tiếc tân nương chưa bao giờ đến lượt nàng.
- Linh Đàm thượng tiên.
Ta không biết người muốn làm gì.
Nhưng có một điều ta muốn cho người biết.
Linh Đàm nghĩ Hoa Nguyệt ít nhiều cũng có chút không can tâm.
- Chuyện gì ?
Hoa Nguyệt bắt đầu kể lại:
- Năm xưa người rơi xuống luân hồi chi cảnh, Chủ Thần luôn tìm kiếm người.
Ban ngày ngài ấy mạnh mẽ, bày mưu tính kế để hoàn thành đại nghiệp.
Đêm đến ngài ấy lại uống rượu một mình, ngồi trước bức chân dung của người mà khóc.
Người có biết Lục Ngạc hãm hại người trong nghi lễ phi thăng hiện giờ ra sao không ?
Linh Đàm ở Vong Xuyên có nhìn thấy Lục Ngạc bị Đường Tịch phán xét đày xuống nhân gian, vĩnh viễn không được thành tiên.
- Lục Ngạc không phải bị Đường Tịch đày xuống nhân gian vĩnh viễn không được thành tiên nữa sao ?
Hoa Nguyệt lắc đầu, chắp tay thi pháp, một hình ảnh hiện lên trên không trung.
Là Lục Ngạc đang bị nhốt ở nơi nào đó, ác linh của Ma Tộc thi nhau cắn xé thân thể nàng ta, đột nhiên ác linh đều sợ hãi biến mất.
Hoá ra là tam muội chân hoả từ dưới chân Lục Ngạc phóng ra, thiêu đốt thần hồn nàng ta.
Đau đớn đến cùng cực, sống không bằng chết.
Lục Ngạc hét lên trong tuyệt vọng, tiếng hét vô cùng thê lương:
- Linh Đàm ! Tất cả đều tại ngươi.
Ta nguyền rủa ngươi chết không được toàn thây.
.....
Chí ít Phong Đăng cũng cho Lục Ngạc biết vì sao bản thân ra nông nỗi này.
Phong Đăng sai người bắt Lục Ngạc xong, hắn nói với Lục Ngạc:
- Lục Ngạc, là do ngươi tính kế Linh Đàm, hại nàng ấy không rõ tung tích.
Ta muốn ngươi sống không bằng chết, ngươi cứ từ từ mà tận hưởng ngày tháng sau này ở Hoả Lao đi.
Lục Ngạc bị binh lính Thủy Tộc kéo đi, nàng ta gào thét:
- Ta không sai, là Linh Đàm hãm hại ta trước.
Vì sao các ngươi lại đối xử với ta như vậy.
Thâm tâm Lục Ngạc cảm thấy nàng ta không sai, nàng ta chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi.
....
Phong Đăng lại độc ác như vậy ! Suy cho cùng đúng thật là Linh Đàm trước kia hãm hại Lục Ngạc trước.
- Đường Tịch thượng thần phán Lục Ngạc đày xuống nhân gian, vĩnh viễn không thể thành tiên.
Nhưng Chủ Thần lại sai Bạch Triết thượng tiên bắt nàng ta về.
Nhốt ở Hoả Lao, bị tam muội chân hoả thiêu đốt, bị ác linh cắn xé mỗi ngày.
Khi Lục Ngạc sắp chết, sẽ được cho uống đan dược tốt nhất, chờ khi vết thương nàng ta khá hơn sẽ bị đưa trở lại Hoả Lao !
Linh Đàm cười nhạt, chỉ là gặp gỡ được một khoảng thời gian, Phong Đăng lại bi lụy nàng như vậy.
Nàng đúng thật là tu mấy kiếp mới gặp được hắn.
Hoa Nguyệt kể tiếp:
- Một trăm năm trước, ngài ấy bỏ rơi người để tiến đánh Thiên Giới nhưng ngài ấy cũng đã cho rất nhiều người để tiếp ứng cho người.
Chỉ tiếc vẫn là thất bại.
Sau khi thu phục Ma Tộc, ngài ấy không xưng đế ngay mà đi đến Vong Xuyên tìm người.
Chỉ tiếc là ngài ấy vẫn đến trễ.
Kể đến đây Hoa Nguyệt không kìm được nước mắt, hai hàng lệ lăn dài trên má, rơi xuống đất hoá thành hai viên trân châu.
- Sau này ngài ấy đăng cơ.
Nhưng một ngày chưa tìm thấy người.
Một ngày ngài ấy đều tự trách bản thân, đều lấy thanh đoản kiếm diệt thần ra tự cứa vào tay mình một nhát.
....
Một đêm nọ Hoa Nguyệt thấy Phong Đăng ngày càng tiều tụy, liền hầm canh bổ đem đến cho Phong Đăng.
Thấy căn phòng tối đen, tưởng Phong Đăng không có ở trong liền tự ý mở cửa đem canh vào, cũng là vô tình phát hiện ra Phong Đăng tự hành hạ bản thân như vậy.
Bát canh trên tay Hoa Nguyệt rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Hoa Nguyệt chạy vội đến xem vết thương của Phong Đăng.
- Chủ Thần, người làm gì vậy.
Sao lại tự làm bản thân bị thương .
Hoa Nguyệt nhìn thoáng qua vết thương trên cánh tay Phong Đăng ít nhiều cũng dưới một ngàn nhát.
Còn chưa kịp chạm vào vết thương, Hoa Nguyệt đã bị Phong Đăng đẩy ra, ngã ngửa về phía sau:
- Ai cho ngươi lá gan tự ý vào phòng ta.