“Nói cũng phải, vậy chờ triều đình công bố báo cáo rồi nói saul”
Tin tức của sứ giả khẩn cấp Hồng Linh nhanh chóng truyền khắp thành, không cần hoàng đế phái người tới kêu, các đại thần đã vội vàng chạy tới cửa hoàng cung chờ được gọi gặp.
Nhưng bây giờ hoàng đế không rảnh gặp bọn họ, mà gọi sứ giả khẩn cấp Hồng Linh tới Ngự Thư Phòng trước.
Trên chân bồ câu không trói nhiều đồ quá được, nếu không sẽ không thể bay xa, cho nên mật báo khá đơn giản.
Nhưng sứ giả khẩn cấp Hồng Linh thì không cần lo cái này, bản báo cáo chiến sự do hắn mang tới rất kĩ càng tỉ mỉ.
Báo cáo chiến sự là Cửu công chúa tự mình hướng dẫn, sáng tác, nội dung cơ bản là thật, càng có thêm sức cuốn hút.
Lúc Trần Cát vừa bắt đầu xem, còn coi như bình tĩnh. Nhưng xem đến đoạn sau, hô hấp dần trở nên nặng nề.
Ngay khi nhìn thấy kị binh Đan Chân tàn sát bừa bãi quanh thành Tây Xuyên, còn xua đuổi các bá tánh bị bắt giữ công thành, Trần Cát giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn thấy Hàn Phong và Chu Du Đạt xúi giục bá tánh, đoạt doanh trại ngựa chiến của Đan Châu, Trần Cát không nhịn được vỗ bàn khen ngợi.
Nhìn thấy Đan Châu phái 5000 người vây giết chiến đội áo giáp đen của Kim Phi, nhưng bị chiến đội áo giáp đen mạnh mẽ thoát khỏi vòng vây, Trần Cát cảm thấy hưng phấn vô cùng!
Nhìn thấy Đan Châu tụ tập tất cả mọi người trong doanh trại, đánh bất ngờ vào dốc Đại Mãng, tim Trần Cát lập tức co lại.
Nhìn thấy công chúa Vũ Dương thay trang phục quân đội tự mình ra trận đánh trống, nước mắt Trần Cát rơi xuống báo cáo chiến sự.
Đó là đứa con gái ông ta nuông chiều từ bé, ngày thường là vị công chúa không dám chạm vào nước lạnh, lại mạo hiểm cả nguy cơ bị giết, tự mình ra tiền tuyết đánh trống vì binh sĩ.
Trần Cát vừa đau lòng, vừa kiêu ngạo.
Bản báo cáo chiến sự trong tay không tính là dày, cũng trở nên nặng trĩu.
Trong lòng cũng tràn ngập cảm kích với Kim Phi.
Ông ta biết, nếu không phải Kim Phi dẫn một ngàn nhân viên hộ tống tới bảo vệ Cửu công chúa, còn mang nhiều vũ khí mới tới như vậy, trận này hoàn toàn không thắng được.
Hơn nữa lần này Trần Cát không hề hoài nghi gì.
Báo cáo chiến sự là văn kiện chính thức của nhà nước, sẽ được ghi chép, đưa vào sử sách.
Cho nên tướng lĩnh sáng tác báo cáo chiến sự, nhiều läm là động tay động chân vào số lượng địch giết được, còn quá trình chiến đấu và kết quả, không ai dám tạo giả.
Trên báo cáo chiến sự nói diệt hết Đan Châu, vậy khẳng định là diệt hết.
Nói bắt được mấy ngàn con ngựa chiến, vậy chắc chắn là bắn được.
Con người không hoàn mĩ, hoàng đế cũng vậy.
Trần Cát thích đao to búa lớn, sinh hoạt xa hoa lãng phí, tính cách nhút nhát, thất thường, khẳng định không được coi là hoàng đế tốt.
Nhưng ông ta có thể cho phép bá tánh nói thỏa thích, có khi cũng sẽ nghĩ lại, cũng có tình yêu phát ra từ tim với con cái.
Lúc kích động, ước gì được giống cha ông ta, cưỡi trên ngựa chiến đích thân xông vào chiến trường.
Nhưng nhớ tới kết cục thê thảm của ông nội và cha ông ta, lần nào cũng lùi bước.
Nói trắng ra là, ông ta chính là một người thường có các loại tâm lí mâu thuẫn, chẳng qua là được ngồi trên vị trí hoàng đế thôi.
Ngày này, Trần Cát không gọi gặp bất kì đại thần nào, cứ ở Ngự Thư Phòng như vậy, nhìn báo cáo chiến sự hết lần này tới lần khác.
Không ai biết rốt cuộc ông ta nghĩ gì.
Hoàng đế không cho gọi, các đại thần cũng không rời đi, sợ mình vừa đi, hoàng đế lại phái người tới kêu.
Chỉ đành ngồi chờ trên xe ngựa, đồng thời phái người đi tìm sứ giả khẩn cấp Hồng Linh.
Nhiều bá tánh cho rằng trong hoàng cung chỉ có mình hoàng đế là đàn ông, còn lại toàn thái giám cung nữ, thật ra không phải.
Đó chỉ là hậu cung thôi.
Hoàng cung ngoài hậu cung ra, còn có nơi nghỉ ngơi của hộ vệ, nơi làm việc của đại thần Nội Các, cả mấy chỗ Ngự Hoa Viên này nọ.
Không ít quan viên độc thân ở kinh thành, đều ăn ở trong hoàng cung.
Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh từ Tây Xuyên về, được Trần Cát sắp xếp cho nghỉ ngơi trong nơi nghỉ ngơi của hộ vệ cấm quân, các đại thân hoàn toàn không tìm thấy.
Chỉ đành phân tích từ lời hô rao của sứ giả khẩn cấp Hồng Linh, nhờ sự trợ giúp của nam tước Thanh Thủy, Cửu công chúa thật sự đánh thẳng trận.
Nhưng đánh thắng như thế nào, hai bên tổn hại bao nhiêu, không ai biết. Không biết mới là dày vò, cũng không biết gì như vậy, các.
đại thần càng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả là chờ đến trời tối, cũng không thấy hoàng đế cho gọi, chỉ đành bất đắc dĩ đi về nhà.
Sáng sớm hôm sau, chưa tới giờ Mão, các đại thần đã tới điện Hoằng Đức từ sớm.
Chờ hoàng đế xuất hiện, cũng chờ quá trình chiến đấu kĩ càng tỉ mỉ.