Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Người lính nói: "Kim tiên sinh, không phải là ta nói ngài, hình phạt của các nhân viên hộ tống các ngài quá nhẹ nhàng rồi, nhốt trong phòng tối nhỏ không phải là ngủ trong đó thôi sao? Đó là xử phạt sao, có khác gì là thưởng đâu, còn không phải ra thao trường nữa."

"Ta biết, vậy nếu ta xin giúp các ngươi, để các ngươi cũng bị nhốt trong phòng tối nhỏ một ngày, các ngươi cảm thấy như thế nào?" Kim Phi hỏi.

“Cám ơn Kim tiên sinh."

Hai người đều vỗ ngực nói: "Đừng nói là một ngày, dù là mười ngày bọn ta cũng chấp nhận."

"Một ngày là đủ rồi!" Kim Phi nói.

"Không được, ít nhất là năm ngày!" Hai người vẫn không cam lòng.

Theo quan điểm của bọn họ, việc bị nhốt trong phòng tối nhỏ thực sự giống như là lười biếng.

Tạm thời nghỉ ngủ mấy ngày.

"Vậy như vậy đi, chúng ta mỗi người lùi một bước, cũng đừng nói là năm ngày nữa, nhốt hai ngày giống như Sở Cường đi, các ngươi cảm thấy như thế nào?" Kim Phi hỏi.

"Vậy cứ quyết thế đi!" Hai binh lính đều vô cùng vui vẻ.

"Mạnh tướng quân, bọn họ và nhân viên hộ tống đánh nhau, phạm cùng một lỗi, hai hình phạt khác nhau sẽ khiến lòng huynh đệ cảm thấy không công bằng cũng là có lý.

Kim Phi nhìn về phía Mạnh Thiên Hải: "Ta xin cho hai người này, đánh đòn và đói bụng thì miễn đi, để bọn họ cũng bị nhốt trong phòng tối nhỏ, mong Mạnh tướng quân đồng ý."

Mạnh Thiên Hải thấy những nhân viên hộ tống xung quanh đều có vẻ mặt kỳ quái, ý thức được trong chuyện này có thể có nguyên do gì đó, gật đầu nói: "Lần này ta nể mặt Kim tiên sinh, bây giờ hai người các ngươi cảm thấy công bằng chưa?"

"Công bằng rồi, công bằng rồi!"

Hai người vội vàng gật đầu.

"Đại Tráng, đưa bọn họ đến phòng tối nhỏ đi."

Kim Phi thấy vậy, gật đầu với Đại Tráng đang hóng chuyện.

"Vâng!" Đại Tráng nở nụ cười sâu xa: "Hai người, đi theo ta.

Hai người đó vẫn chưa biết phòng tối nhỏ đáng sợ như thế nào, vội vàng đi theo.

Dốc Đại Mãng không có phòng giam đặc biệt, Trương Lương vì để trừng phạt những nhân viên hộ tống phạm lỗi đã cho người đào vài hầm trú ẩn trên mặt đất.

Coi như là phòng tối nhỏ tạm thời.

Nhưng sức mạnh lại lớn hơn so với phòng giam nhiều.

Nói thế nào thì phòng giam ở làng Tây Hà cũng rộng khoảng chục mét vuông, hơn nữa ban ngày còn có ánh sáng.

Mà hầm trú ẩn chí có năm sáu mét vuông, bên trong chỉ có một đống rơm rạ và một cái bô, đóng cửa lại, ban ngày cũng tối đen không nhìn thấy người.

Cộng với môi trường ẩm ướt, nó gần giống như là một ngôi mộ.

Nhưng hai người này lại không biết, vừa đến hầm trú ẩn, đã lập tức nhảy xuống, dương dương tự đắc nằm lên đống rơm rạ.

Kim Phi nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy sự cảm thông, chào Mạnh Thiên Hải và Trương Lương rồi lại quay lại tìm Cửu công chúa.

Khánh Mộ Lam và Cửu công chúa ở bên ngoài cũng nghe đại khái, Kim Phi vừa trở về, Khánh Mộ Lam khinh bỉ nói: "Vũ Dương, bây giờ muội biết y trơ trẽn cỡ nào chưa!"

"Tại sao lại nói như vậy?" Cửu công chúa buồn bực hỏi.

"Muội không biết phòng tối nhỏ đáng sợ như thế nào đâu!" Khánh Mộ Lam sợ hãi.

"Đáng sợ như thế nào?”

Trước đây Cửu công chúa đã từng nhìn thấy Trương Lương phạt nhân viên hộ tống vào phòng tối nhỏ, lúc đó cô ấy cũng cảm thấy hình phạt của Trương Lương quá nhẹ nhàng.

Nhưng đây là chuyện của đội nhân viên hộ tống, cô ấy không nói gì thêm.

Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Khánh Mộ Lam, mọi chuyện có lẽ không đơn giản.

"Nói như thế nào đây?" Khánh Mộ Lam suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn xua tay: "Bỏ đi, ngày mai muội nhìn thấy dáng vẻ của hai người lính này như thế nào thì sẽ biết thôi.

"Nói thật là ta hơi tò mò." Cửu công chúa cười nói.

"Nếu như người thật sự tò mò, lát nữa có thể quay lại xem thử" Kim Phi nói: "Không cần lâu đâu, nửa ngày là được rồi."

"Vũ Dương đừng nghe y, ở làng Tây Hà, ta đã bị y lừa vào đó như thế đó." Sắc mặt Khánh Mộ Lam tái nhợt, vội vàng nhắc nhở: "Ta nói cho muội biết, lần đó thiếu chút nữa là ta đã phát điên trong đó rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui