Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Sáng sớm hôm sau, Chu Du Đạt gọi các trưởng lão gia tộc, trưởng làng và các nhân vật khác trong số những người tị nạn đến gian phòng thờ tổ tiên.

“Chu tiên sinh!”

“Hàn tráng sĩ!”

Các trưởng lão gia tộc lần lượt chào hỏi Chu Du Đạt và Hàn Phong.

Hai người cũng đáp lại lời chào hết người này đến người khác.

"Chu tiên sinh, ngài từng bảo Kim tiên sinh đã đồng ý sẽ giúp bọn ta tìm kế sinh nhai, chuyện đó thế nào rồi?"

Một trưởng lão gia tộc hỏi.

"Xưởng nung gạch ở phía tây không phải đã bắt đầu xây dựng rồi sao?"

Chu Du Đạt nói: “Tuy nhiên, xưởng nung gạch sẽ không cần nhiều công nhân như vậy. Khi xưởng nung gạch hoàn thành, chúng ta sẽ có gạch, đến lúc đó có thể xây dựng thêm những xưởng khác.

Kim tiên sinh muốn ta xây một xưởng dệt lớn có thể chứa mười ngàn phụ nữ làm việc cùng một lúc ở nhà họ Chu, ngoài ra còn phải xây một xưởng luyện sät ở phía tây sông Kim Mã, khi xây xong thì tất cả chúng ta có thể đi làm việc trong xưởng, không còn cần phải làm ruộng cho địa chủ nữa!

Thuế của mọi người, Kim tiên sinh sẽ giúp mọi người đóng, con cái của mọi người cũng sẽ được đi học miễn phí tại ngôi trường Kim tiên sinh thành lập! Không còn lo lạnh lo đói nữa!”

"Trên đời thật sự có chuyện tốt như vậy sao?" Một trưởng lão gia tộc nghỉ ngờ hỏi.

“Tại sao lại không? ở làng Tây Hà của bọn ta chính là như thế!"

Hàn Phong nói: “Ở làng bọn ta, công nhân xưởng được ăn ba bữa một ngày, toàn là cháo, ba ngày một lần sẽ có một bữa ăn có thịt. Chỉ cần là công nhân của xưởng thì có thể ăn thỏa thích!

Đối với những công nhân không có chỗ ở, Kim tiên sinh cũng đã xây dựng ký túc xá bằng gạch cho họ, và tất cả con cái của công nhân có thể học miễn phí trong trường của làng, con trai ta giờ đã có thể nhận biết được ba trăm chữ rồi!"

Dân chúng biết răng nếu quan phủ cử người trưng dụng ngựa chiến thì họ sẽ phải ngoan ngoãn giao nộp.

Tuy nhiên, Hàn Phong đã hứa sẽ mua chúng với giá năm lạng bạc mỗi con và anh ta đã thực hiện lời hứa đó.

Cho nên bây giờ Hàn Phong cũng rất có ảnh hưởng trong đám người tị nạn, nghe anh ta nói như vậy cũng không ai trong số các trưởng lão gia tộc nghỉ ngờ.

Bọn họ đã mất tất cả, Kim Phi hoàn toàn không cần phải nói dối bọn họ.

“Kim tiên sinh quả đúng là bồ tát sống!”

Rất nhiều trưởng lão trong gia tộc đều tỏ ra khao khát: "Bọn ta thực sự hy vọng răng chúng ta có thể sớm được sống một cuộc sống tốt đẹp như vậy."

"Đó là lý do ta tập hợp mọi người ở đây để thảo luận chuyện này."

Chu Du Đạt nói: "Kim tiên sinh muốn chiêu mộ một nhóm binh lính, vì quan tâm đến những anh em trong trại tù binh, trước tiên ngài ấy sẽ chiêu mộ người của chúng ta."

"Nhưng trên mặt của tất cả bọn ta đều bị đóng dấu..." Một trong những trưởng lão gia tộc ngập ngừng nói.

"Kim tiên sinh không quan tâm đến mấy con dấu đó, ngài ấy còn ca ngợi những người anh em trong trại tù binh chúng ta như những anh hùng."

Chu Du Đạt nói: "Kim tiên sinh nhờ công chúa điện hạ tâu chuyện của chúng ta lên triều đình, dựng tượng đài cho chúng †a, để mọi người trong thiên hạ đều biết mặc dù trên mặt chúng ta bị đóng dấu, nhưng chúng ta không phải là bọn hèn nhát!"

Để Kim Phi có ấn tượng tốt, Chu Du Đạt quy kết những gì Cửu công chúa đã làm sang Kim Phi.

"Thật sao?" Các trưởng lão đều hưng phấn.

"Đúng vậy, hơn nữa ta nghe ngài nói triều đình đã phê duyệt, chắc có lẽ mấy ngày tới sẽ bät đầu xây dựng tượng đài!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui