Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Bình thường sẽ có tiền lương, bị bắt có tiền thưởng, bị thương thì tiêu cục chịu trách nhiệm điều trị, tàn tật sẽ được. tiêu cục phụ trách nuôi cả đời, tử trận sẽ có tiền an ủi...

Hết chuyện này đến chuyện khác, mắt các tộc trưởng nghe thấy đều đỏ hoe.

Nếu không phải vì tuổi tác đã quá lớn thì họ đều muốn tham gia triệu tập.

“Hàn tráng sĩ, ta biết đây là sự thật, nhưng ta vẫn muốn hỏi một câu.” Một ông lão run run tay hỏi: “Đây có phải là sự thật không? Có thực là trả lương cao như thế không?”

"Ha ha ha!"

Nghe thấy câu hỏi của ông lão, mọi người đều bật cười.

“Để giúp chúng ta xây dựng nhà máy, Kim tiên sinh đã đưa

ta một ngàn lượng bạc, còn nói là không đủ sẽ bổ sung thêm, y sẽ lừa mấy ông già như ông chỉ vì mấy trăm văn tiền à?”

Chu Du Đạt cười nói: “Phùng lão, ông yên tâm đi, nếu tiên sinh không thực hiện cam kết, ông tới phá nhà cũ nhà họ Chu ta cũng chịu!”

“Ha ha ha! Mấy ngày trước Kim tiên sinh đã chở đến đây mấy chục xe tiên đồng, ta nhìn thấy rồi!”

Ông lão nhà họ Phùng cười nói: “Không phải là lão già này không tin tưởng Kim tiên sinh, chỉ là lão không dám tin vào lỗ tai mình, lão không tin rắng trên đời này còn có công việc tốt như vậy!”

Hàn Phong nhìn nơi này, chợt nhớ đến những gì Kim Phi đã từng nói, tất cả đều phụ thuộc vào sự hỗ trợ của người cùng ngành.

Thật ra chỉ khi trở thành nhân viên hộ tống mới biết rằng tiền lương là thứ cơ bản nhất.

Cách kiếm tiền nhanh chóng chỉ có ra ngoài làm nhân viên hộ tống, đi một chuyến đến kinh thành và trở lại, trợ cấp đi lại có thể đến vài tháng lương.

Nếu như may mắn hơn một chút, gặp được vài băng nhóm thổ phỉ lại càng tốt hơn.

Trang thiết bị và tố chất chiến đấu của nhân viên hộ tống là đè bẹp bọn thổ phỉ, khi thổ phỉ tới cướp bọn họ, về cơ bản thì chẳng khác nào đưa tiền ra.

Nếu phương pháp đó đúng, giết được một đợt thổ phỉ, toàn đội nhân viên hộ tống đều có thể kiếm được một khoản nho nhỏ.

Ngày nay, một vài nhân viên hộ tống can đảm đã cố ý cất lá cờ của tiêu cục Trấn Viễn đi, thay quần áo thành quần áo bình thường chỉ để thu hút bọn thổ phỉ đến cướp bọn họ.

“Đúng rồi, còn một điều nữa, chúng ta cũng có chiêu mộ. binh lính nữ, nhà ai có con gái cũng có thể đến đây ghi danh.”

Hàn Phong bổ sung thêm một câu.

“Cái gì? Con gái cũng có thể làm binh lính à?” Ông lão nhà họ Phùng sửng sốt.

“Lão Phùng, đầu óc ông hỏng rồi sao, ở mương Lão Quát, ông không nhìn thấy nữ nhân viên hộ tống hay sao?”

Ông lão nhà họ Thái nói: “Cô gái đó bắn cung rất chính xác, có thể bản chết một con qua ở trên cây mặc dù nó cách xa đến trăm thước!”

“Hàn tráng sĩ, con gái nhà ta bị đóng dấu lên mặt, còn có, còn... Một ông lão nói đến đây rồi không nói được nữa...

Không chỉ có mỗi mình ông ta, tất cả ông lão ở nơi này đều cúi đầu.

Bọn họ đều có con gái, tất cả cô gái ở trong trại tù binh đều bị làm nhục.

Hiện tại trên mặt họ còn bị đóng dấu đến xuất giá cũng không thể xuất giá được, tất cả đã trở thành một vấn đề lớn.

Quan niệm về trinh tiết thời phong kiến còn rất nặng nề, mặc dù ai cũng biết người con gái đó không làm sai, nhưng vẫn có rất nhiều cô gái sau khi gả ra ngoài, lại vì chuyện này. mà bị ruồng bỏ, bị trả lại nhà mẹ ruột.

Nếu lại bị nhà mẹ ruột ruồng bỏ, cô gái đó sẽ hoàn toàn không còn đường nào để sống nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui