“Ta xem thử.”
Thanh Diên lại gần nhìn qua bản thảo, sau đó nói: “Cái này là do một công tử tên Trần Văn Viễn viết. Có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì lớn. Viết rất hay, có thể thấy được hắn đã rất cố gắng viết.”
Kim Phi đáp: “Chỉ là có một vài chỗ cần sửa lại một chút”
Các thư sinh của Đại Khang đọc sách chủ yếu là để thi công danh. Vì vậy những thứ viết ra phần lớn đều là đang nịnh hót triều đình, từ ngữ hoa mỹ mà cố chấp.
Nếu không phải do Kim Phi đã từng hẹn hò với một cô gái học văn học cổ điển, chuyên nghiên cứu về các tác phẩm văn ngôn thì không chắc đã có thể đọc hiểu được.
Chứ đừng nói đến những người dân đến ngay cả tên của mình cũng không biết viết.
Xem đến tận bây giờ, chỉ có câu chuyện mà Trần Văn Viễn viết ra là nghiêng về tiếng phổ thông nhiều hơn. Mà cô gái anh †a thích lại là một cô gái lầu xanh, bản thân anh ta cũng không có cố chấp về cái quan niệm trong sạch đó. Cũng xem như không hẹn mà hợp với mục tiêu của Kim Phi.
Cộng thêm mong muốn kiếm tiền chuộc thân cho Tiểu Liên, chính vì vậy Trần Văn Viễn đã rất cố gắng mà viết, câu chuyện cũng rất sinh động.
“Trần công tử quả thực rất giỏi viết truyện...”
Thanh Diên nhận ra Kim Phi đã nhìn trúng bản thảo của Trần Văn Viễn rồi, bèn kể chuyện về Trần Văn Viễn và Tiểu Liên.
“Chẳng trách lại cố gắng đến như vậy.
Kim Phi lập tức ra quyết định: “Làm phiền Thanh Diên cô nương cho người đi tìm Trần công tử tới đây. Ta muốn nói chuyện trực tiếp với hẳn.”
“Vâng!”
Thanh Diên lập tức đi ra khỏi lều.
Vốn dĩ cô ấy muốn tự mình đi tìm Trần Văn Viễn, nhưng Kim Phi vẫn chưa xem bản thảo xong. Sâu trong lòng của cô ấy cũng muốn ở cùng với Kim Phi thêm một lúc, bèn tìm một nhân viên hộ tống đi đến Lầu Hàm Hương.
Nhân viên hộ tống mỗi ngày đều canh gác ở dốc Đại Mãng, cũng rất sẵn lòng chạy ra ngoài một chút, nên đã vui vẻ đồng ý.
Trần Văn Viễn không biết cưỡi ngựa nên đã đi bộ ra khỏi thành. Cho nên mãi đến giữa buổi chiều mới tới được dốc Đại Mãng.
Lúc trước anh ta có nghe người kể chuyện nói về câu chuyện của Kim Phi, cho rằng đều được biên soạn ra.
Dù sao người đọc sách sao có thể đánh trận được? Huống hồ gì dẫn theo còn không phải là đội quân chân chính, mà là một nhóm nhân viên hộ tống.
Nhưng khi đến dốc Đại Mãng rồi, Trần Văn Viễn mới nhận ra mình đã sai.
Trên võ đài có rất nhiều binh lính quân Uy Thắng, và cũng có rất nhiều nhân viên hộ tống.
Ngoại trừ quần áo khác nhau thì nét mặt và tinh thần của hai bên cũng có sự khác biệt lớn.
Các nhân viên hộ tống cho dù là nam hay nữ, mỗi người đều trông rất tự tin, mà binh lính quân Uy Thẳng lại trông lười nhác hơn nhiều.
Khi đi ngang qua sườn núi, đúng lúc nhìn thấy một chiến đội áo giáp đen gồm một trăm người đang tập luyện.
Đội hình chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị, áo giáp đen nhánh, tất cả đều tỏa ra luồng sát khí nồng đậm!
Bao gồm cả nữ nhân viên hộ tống trong đó, ai nấy đều rất có bản lĩnh, họ vừa di chuyển theo sự chuyển động trái phải của đội hình, vừa thay phiên nhau bản tên. Tấm bia cách đó mấy chục bước liên tiếp bị bắn trúng, rất ít khi bắn bị trượt.
Trần Văn Viễn chưa từng được nghe nói đến đội hình chiến đấu nào lại đáng sợ như thế này.
“Ýj¡ quân sĩ này, có thật là Kim tiên sinh chỉ cần mấy trăm người đã đánh bại được người Đảng Hạng ở Bäảc Cương không?”
Trần Văn Viễn thăm dò hỏi. “Tất nhiên rồi!"
Nhân viên hộ tống nói: “Khi đó ta vẫn đang là binh lính của quân Thiết Lâm. Lúc ấy ở trên núi chỉ có mấy trăm người, mà người Đảng Hạng lại có tận mấy vạn người. Ta cũng có thể được xem như là cựu binh trải qua mười mấy trận đánh rồi, mà vẫn bị dọa sợ. Nhưng Kim tiên sinh lại không hề sợ hãi, còn bảo chúng ta chặt cây, làm máy bản đá...”
Nhân viên hộ tống cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm, nên đã kể lại một cách sống động về trận chiến ở Thanh Thủy Cốc.
“Lúc trước quân Thiết Lâm chúng ta chỉ phục một mình Khánh Hầu gia. Bây giờ tất cả mọi người đều phục Kim tiên sinh. Vì vậy sau khi ta giải ngũ, đã ngay lập tức đăng kí xin gia nhập vào tiêu cục của tiên sinh. Không, lúc đó không gọi là tiêu cục mà gọi là đội hộ vệ.”
“Mấy trăm người lại có thể chặn được người Đảng Hạng... Chẳng trách Kim tiên sinh có thể viết ra câu thơ “Mười bước giết một người, ngàn dặm không vết tích”!”
Trần Văn Viễn vô cùng chấn động trước những chiến tích của Kim Phi: “Tiên sinh kể chuyện nói rằng Kim tiên sinh văn có thể nhấc bút an thiên hạ, võ có thể lên ngựa định trời đất. Lời này quả nhiên không sai!”
“Thiên hạ này, cũng chỉ có tiên sinh nhà ta mới có thể đảm đương được phần vinh quang này!”