Quay đầu nhìn lại nơi đã dày vò cô ấy mấy năm qua, Tiểu Liên không kìm được cảm xúc liền ngồi xuống khóc to.
Cô ấy nằm mơ cũng muốn thoát ra khỏi hố lửa này, bây giờ giấc mơ đó cuối cùng cũng thành sự thật.
Trần Văn Viễn cũng không hối thúc, anh ta lặng lẽ canh giữ bên cạnh cô ấy.
Tiểu Liên khóc suốt mấy phút mới dừng lại.
Đêm hôm đó, Trần Văn Viễn không có thời gian hâm nóng tình cảm với cô ấy mà thức nguyên đêm chỉnh sửa bản thảo.
Sáng ngày hôm sau thì đưa đến dốc Đại Mãng. Tiểu Liên cũng đi theo.
Vừa thấy Kim Phi, cô ấy lập tức quỳ gối xuống đất dập đầu.
Kim Phi khuyên rất lâu cô ấy mới chịu đứng dậy.
“Kim tiên sinh, ta và Tiểu Liên đã thương lượng xong, chúng tôi không có người thân ở Tây Xuyên, đồng ý cùng tiên sinh đến làng Tây Hài”
Trần Văn Viễn mỉm cười và nói: “Từ nay phải trông cậy Kim tiên sinh rồi!”
“Ha ha ha, tốt quá, ta thay mặt làng Tây Hà hoan nghênh Trần công tử!”
Làng Tây Hà bây giờ rất thiếu nhân tài, người đọc sách như Trần Văn Viễn tiên sinh đây đồng ý gia nhập, Kim Phi rất VUÏ.
Sau khi Trần Văn Viễn và Tiểu Liên đến không lâu, tên cai ngục đem tranh vẽ tử tù của Kim Phi tới.
Có nam có nữ, tổng cộng mấy chục người. Kim Phi đương nhiên không thể để bọn họ thử nghiệm thuốc súng ở đây nên đã nhờ Trương Lương tìm một nơi để sắp xếp tạm thời.
Những ngày tiếp theo, Kim Phi cùng Trần Văn Viễn sửa lại kịch bản, không thì đi xem Thanh Diên diễn tập tiết mục, cuộc sống bận rộn mà thú vị.
Biết Kim Phi nóng lòng, Thanh Diên cùng các cô nương nỗ lực tập luyện, chỉ với hai ngày thời gian đã học thuộc lòng lời thoại.
Ba ngày này, cuộc tuyển chọn trong doanh trại dưới chân núi vẫn tiếp tục.
Với sự nhắc nhở của Kim Phi, Đại Tráng và Hàn Phong cố tình làm chậm tiến độ tuyển chọn, đồng thời chưa công bố kết quả, cộng thêm mọi người trong doanh trại trên mặt đều có dấu vết, không ai cười nhạo ai, nên tâm lý của các cô nương vẫn rất bình thản.
Dù họ tiếp tục trì hoãn, nhưng hai ngày sau cũng phải đưa ra kết quả, đến lúc đó không công bố kết quả cũng không được.
Sau khi Kim Phi biết tin, đã thương lượng với Thanh Diên, cuối cùng quyết định không chờ đến khi các vũ công luyện tập thành thạo, vào chiều ngày thứ ba thì biểu diễn cốt truyện chỉ vội vã tập luyện vài lần tại sân khấu được dựng tạm thời trong sân doanh trại.
Các cô nương đều lo lắng về kết quả tuyển chọn, sao có tâm trạng xem kịch?
Nhưng Đại Tráng và Hàn Phong yêu cầu mọi người đều phải tham gia, nên họ chỉ đành xếp hàng, cầm theo cái ghế nhỏ ngồi theo nhóm quanh sân khấu.
Khi màn trình diễn bät đầu, các cô nương dần dần bị thu hút và họ chăm chú theo dõi.
Câu chuyện do Trần Văn Viễn biên soạn, nửa thật nửa giả.
Bối cảnh là cuộc xâm lược của Đan Châu, có ba nhân vật chính, trong đó hình ảnh của hai nhân vật nam chính là dựa trên hình ảnh của Hàn Phong và Chu Du Đạt, cuối cùng nhân vật nữ chính là do Trần Văn Viễn bịa đặt ra.
Trong truyện, nữ chính không may bị ky binh bắt giữ và đưa về trại giam, tại đây cô bị làm nhục thậm chí còn bị in dấu vết lên mặt.
Nhưng cuối cùng, dưới sự thuyết phục của Hàn Phong, nữ chính đã kêu gọi rất nhiều nữ nhân cùng nhau phối hợp với Hàn Phong và Chu Du Đạt tấn công doanh trại ngựa của quân địch, cuối cùng đã giúp quân Uy Thắng và đội hộ tống giành chiến thắng.
Nữ chính không chỉ đích thân giết chết tên đội trưởng ky binh đã làm nhục mình mà nhờ đó cô ấy mới quen biết Hàn Phong.
Sau khi ra khỏi doanh trại ky binh, nữ chính lang thang, lạc đường, cuối cùng cô ấy muốn tự sát, nhưng vô tình lại bị Hàn Phong đi ngang qua bắt gặp và cứu cô ấy.
Bởi vì lo lắng sau khi bản thân rời khỏi, nữ chính lại nghĩ không thông, nên Hàn Phong quyết dẫn theo nữ chính bên cạnh và luôn chăm sóc cô ấy.
Trong quá trình này, cả hai dần nảy sinh tình cảm với nhau.
Cuối truyện, được Hàn Phong không ngừng thuyết phục, nữ chính cuối cùng cũng từ bỏ ý định tự sát, theo Hàn Phong trở về làng Tây Hà, gia nhập xưởng sản xuất xà phòng thơm.
Trong xưởng sản xuất xà phòng, họ đều là những người có chung hoàn cảnh đáng thương, cuối cùng nữ chính cũng tháo được nút thắt trong lòng, và thành hôn với Hàn Phong, cùng nhau sống một cuộc sống tốt đẹp.
Đây có thể nói là vở kịch sân khấu đầu tiên trong lịch sử của vương triều Đại Khang, cốt truyện cũng rất đơn giản, không có tình tiết gì quá gây cấn, các vũ công biểu diễn thiếu điêu luyện, thậm chí còn có những sự cố nghiêm trọng trên sân khấu như nói lắp, vấp ngã.
Tuy nhiên, bối cảnh của câu chuyện này gần như giống hệt với trải nghiệm của các cô nương và được diễn băng tiếng bản địa nên các cô nương đều xem hiểu và nhiều người trong số họ cũng có cảm nhận tương tự.
Khi nhìn thấy đội trưởng ky binh làm nhục nữ chính, không ít các cô nương đã bật khóc, có người mất bình tĩnh, thậm chí lao lên sân khấu, muốn cắn chết nhân viên hộ tống đóng vai đội trưởng ky binh!
Chính điều đó nên buổi biểu diễn bị tạm dừng một lúc và đợi đến khi tâm trạng của các cô nương bình tĩnh trở lại mới tiếp tục.