Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Kim Phi giơ ngón tay cái lên: “Nếu tiên sinh đã tận lực tận trung cho nước mạnh mẽ như vậy, vậy ta viết sẽ một phong thư, đưa tiên sinh đi biên cương phía Bắc tham gia vào quân Thiết Lâm, bọn họ gần đây thường hay xảy ra mâu thuẫn với người Đảng Hạng, tiên sinh thấy ngày mai lên đường luôn, thế nào?”

"Cái này... sao có thể?”

Hà Mệnh Khâm nghe vậy nhất thời sắc mặt tái nhợt.

Vừa rồi ông ta chỉ thuận miệng nói như vậy, đâu thực sự dám ra chiến trường.

Cơ thể nhỏ con như ông ta, thật sự bị đưa vào quân Thiết Lâm thì e là ngay cả một tháng cũng không sống nổi.

Nhà ông ta còn có mấy thê thiếp xinh đẹp. nữa, cũng không muốn chết sớm như vậy.

"Sao không thể?” Kim Phi cười nhạt hỏi ngược lại.

"Phu tử nói con người nên mỗi người một việc, chức trách của người đọc sách là quản lý thiên hạ, đánh giặc là chuyện của quân sĩ!" Hà Mệnh Khâm cãi chày cãi cối.

"Ta khinh! Đánh giặc không phải việc của ông chẳng lẽ là chuyện của các cô nương à?”

Kim Phi phun ra một ngụm nước bọt: “Giao thiên hạ cho kẻ không phân biệt được thị phi như: ông quản lý chính là tai họa của bách tính! Ta thật không biết sao ông có thể thi đậu được cử nhân cơ chứ?”

"Ngươi... sao ngươi có thể mắng người?”

Hà Mệnh Khâm giận Kim Phi đến nỗi râu dựng hết cả lên.

Mấy người tri thức khác cũng khẽ cau mày.

Theo quy cũ, người đọc sách khi tranh luận, bất luận thẳng thua ra sao đều phải giữ phong thái quân tử, không được ra tay đánh người, cũng không măng người.

"Đối xử với những người khác như cách ngươi muốn họ đối xử với ngươi„ trước khi làm bất cứ chuyện gì, trước hết thử đổi vị trí mà nghĩ xem, nếu như chuyện này đổi cho bản thân mình thì có thể chấp nhận được hay không!”

Kim Phi chỉ tay vào thư sinh phẫn nộ quát: “Ông đây măng ông thì sao? Nếu không phải chiến hào cách trở, ông đây còn muốn đến đánh ông nữa kìa!”

"Mau cút hết đi cho ông, sau một nén nhang, nếu còn ai quanh quẩn gần đây, cứ xử lý theo tội danh bí mật dò xét mật vụ của doanh trại, đánh gãy chân, ném vào tử lao!"

Nói xong, Kim Phi ngoắc gọi đại Lưu lấy ra nén nhang, tự tay đốt rồi cắm lên giá gỗ.

Sau đó nhảy xuống, y đi không quay đầu lại.

Một đám thư sinh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đều không chú ý.

Cuối cùng đều nhìn hướng về Hà Mệnh Khậm: “Hà tiên sinh, bây giờ phải làm sao?”

"Sao ta biết được?”

Hà Mệnh Khâm tự nhiên bị Kim Phi mắng cho một trận cũng hơi oán giận mấy thư sinh đẩy ông ta ra làm đại diện, phất tay áo xoay người rời đi.

Mặc dù Kim Phi đã đi rồi nhưng những đội nhân viên hộ tống vẫn còn ở lại, tất cả đều lạnh lùng nhìn chăm chăm mấy thư sinh này.

Đại đội trưởng dẫn đầu thỉnh thoảng liếc nhìn nén nhang, trong mắt toàn ý lạnh nhạt đùa giỡn.

Chỉ cần nén nhang cháy hết, anh ta sẽ ngay lập tức xông qua chiến hào bät người.

Mấy thư sinh nhìn nhân viên hộ tống lạnh lùng nghiêm nghị lúc này mới nhớ ra, Kim Phi không chỉ là người có học mà còn là tướng quân giết người như rạ.

Tại chỗ này không lâu trước đó, chỗ dưới chân bọn họ đã từng máu chảy thành sông.

Hà Mệnh Khâm dẫn đầu đi rồi, thư sinh khác cũng kinh hãi, rối rít quay người rời đi.

€ó vài người đi được mấy bước lại quay lại nhìn, sợ Kim Phi lại phái nhân viên hộ tống bắt họ lại.

Kim Phi trốn sau lều trại thấy vậy, thở phào một hơi.

Hôn quân Trần Cát cũng không làm ra chuyện vì một lời nói mà trị tội dân, Kim Phi đương nhiên cũng không làm thế.

"Thật ra vừa nãy y chỉ hù dọa mấy thư sinh này, cho dù họ không rời đi, Kim Phi cũng không thể thực sự đánh gãy chân họ.

"Tiên sinh, lời không thể nói bừa được, người làm như vậy có phải quá độc đoán rồi không?”

Cửu công chúa đi ra từ bên cạnh, lo lắng nói: “Ngài cưỡng ép trấn áp họ như vậy, đợi sau khi họ trở về e là sẽ gây ra cuộc tạo phản lớn".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui