Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

"Chỉ cần số bạc gửi vào tiền trang Kim Xuyên vượt quá mười ngàn lượng, phí thủ tục là mười phần trăm!" Kim Phi đáp.

“Nếu không vượt quá mười ngàn lượng thì sao?” người đàn ông mập tiếp tục hỏi.

"Dưới một ngàn lượng, thu bốn mươi phần trăm, từ một ngàn đến năm ngàn lượng, thu ba mươi phần trăm, từ năm ngàn lượng mười ngàn đến mươi ngàn lượng, thu hai mươi phần trăm."

Kim Phi giải thích: "Gửi càng nhiều thì càng được ưu đãi hơn. Nếu hơn ba mươi ngàn lượng sẽ là khách quý của tiền trang bọn ta. Bọn ta sẽ cử một phó chưởng quầy chuyên môn một kèm một, để trao đổi về phí thủ tục với các hoạt động ưu đãi khác. "

"Kim tiên sinh, tiền trang của ngươi mới vừa. khai trương, ai dám gửi ba mươi nghìn lượng chứ?” người đàn ông mập cười hỏi.

Nói xong hẳn còn nháy mắt với Kim Phi. truyện kiếm hiệp hay

Kim Phi thấy vậy, đôi mắt hơi nheo lại một chút

Người đàn ông mập hỏi như vậy, vừa nghe thì giống như tới đây gây sự, nhưng Kim Phi cũng hiểu được cái chớp mắt của hắn.

Tên này chính là một kẻ lừa gạt chuyên đi vẽ chuyện đây mà.

Kim Phi tưởng là do Nguyễn Đồng Khiết sắp. xếp, y quay đầu nhìn cô ấy một cái.

Kết quả, Nguyễn Đồng Khiết lại lắc đầu, ý nói mình không sắp xếp gì.

Ngay lúc Kim Phi nghi ngờ nhìn đi nơi khác, y nhìn thấy Cửu công chúa lặng lẽ ngồi ở sau màn, hơi mỉm cười với y.

Lúc này mà Kim Phi còn không hiểu nữa thì đúng là tên ngốc.

Y mỉm cười nhìn lại Cửu công chúa, quay đầu đáp: “Sao lại không chứ? Cửu công chúa điện hạ đã gửi hơn ba mươi ngàn lạng bạc ở tiền trang Kim Xuyên, mà cũng đã ký thỏa thuận với tiền trang, sau này có thu thuế từ thái ấp cũng sẽ gửi vào tiền trang Kim Xuyên."

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều im lặng.

Sau đó lại trở nên ồn ào.

"Công chúa điện hạ mà cũng gửi tiền vào tiền trang Kim Xuyên ư?"

"Ai mà không biết Cửu công chúa điện hạ có. mối quan hệ đặc biệt với Kim tiên sinh của quân Trấn Viễn. Cô ấy gửi tiền vào thì có gì mà lạ chứ?"

"Cũng đúng."

Các thương nhân nhỏ giọng xì xào.

Đợi bọn họ xì xào xong, Kim Phi lại lên tiếng lần nữa: “Ngoài Cửu công chúa điện hạ, còn có châu mục Khánh đại nhân gửi mười mươi ngàn lượng ngân sách của triều đình vào tiền trang Kim Xuyên của bọn ta, sau này bổng lộc của các quan lại thành Tây Xuyên và của các khu vực lân cận cũng sẽ do tiền trang Kim Xuyên bọn ta phân phát."

Ở Đại Khang chưa có tiền lệ nào về việc tiền trang thay mặt phân bổng lộc cho các quan lại, Khánh Hâm Nghiêu làm như vậy chẳng khác nào là để đảm bảo cho Kim Phi.

Nếu tiền trang Kim Xuyên thất bại, người đầu tiên không bỏ mặc Kim Phi ät sẽ là Khánh Hâm Nghiêu.

"Vậy thì xin hỏi Kim tiên sinh, ta gửi tiền ở Tây Xuyên, nhưng ở kinh thành cần dùng tiền thì có được không?" Người đàn ông mập tiếp tục hỏi.

"Hiện tại tiền trang Kim Xuyên chỉ có một điểm ở Tây Xuyên, sau này sẽ mở thêm các điểm ở kinh thành và các quận thành lớn ở Giang Nam, lúc đó sẽ có thể lấy tiền ở kinh thành và Giang Nam”

Kim Phi trả lời: "Mà phí thủ tục cũng giống như ở Tây Xuyên, hơn mười ngàn lượng chỉ cần mười phần trăm!"

Lời này vừa nói ra, bốn phía đều ồ lên. Phải biết răng phí thủ tục để các tiền trang khác đổi ngân phiếu ở nơi khác cao hơn nhiều so với phí thủ tục tại địa phương.

Chính sách đổi tiền ở những nơi khác của Kim Phi cũng giống như đổi ở địa phương, điều này ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều thương nhân có nhu cầu gửi và rút tiền ở những nơi khác.

“Kim tiên sinh, ngươi cũng phát hành ngân phiếu sao?" Người đàn ông mập lại hỏi.

Kim Phi nghe vậy, khiến y ước gì có thể nhảy. xuống hôn Cửu công chúa hai cái.

Cô ấy sắp xếp cái kẻ lừa gạt này quá xứng chức rồi

Mỗi một vấn đề hỏi tới đều ngay tử huyệt.

Y thu lại suy nghĩ, lắc đầu nói: "Ta không phát hành ngân phiếu, mà sẽ phát hành hối phiếu còn an toàn hơn ngân phiếu."

"Hối phiếu là cái gì? An toàn như thế nào?” Người đàn ông mập tiếp tục đặt câu hỏi.

"Ví dụ, nếu ngươi gửi mười ngàn lượng bạc ở Tây Xuyên, ta sẽ đưa cho ngươi một tờ hối phiếu chuyên môn, lại cho ngươi một từ lóng, ngươi có thể cho hộ vệ mang theo hối phiếu lên đường, nhưng không nói mật mã cho hắn biết."

Kim Phong nói: “Như vậy, cho dù hối phiếu có bị thổ cướp đi, hoặc hộ vệ của ngươi chạy trốn, thì bọn họ cũng không thể lấy tiền được bởi vì bọn họ không biết từ lóng đó.”

"Vậy ta làm mất hối phiếu chỉ biết từ lóng thì vẫn có thể lấy tiền ra sao?" Người đàn ông mập hỏi.

"Có thể” Kim Phi gật đầu: "Nhưng sẽ rắc rối hơn. Trước tiên ngươi phải báo cáo mất phiếu cho bọn ta, sau đó đợi hai tháng. Sau khi bọn ta đối chiếu kiểm tra sổ sách xong, là có lấy lại tiền của ngươi."

"Vì sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui