“Mộ Lam, sao cô không đi nhận phạt đi?” Kim Phi liếc mắt nhìn cô ấy hỏi: “Chẳng lẽ cô sợ à”
“Khánh Mộ Lam ta mà sợ sao?” Khánh Mộ Lam nói: “Chẳng phải vì mấy hôm nay ta giúp. ngài đi điều tra khắp nơi sao?”
Cửu công chúa tới giúp đỡ, Khánh Mộ Lam tất nhiên cũng tới tham gia cho vui.
Nhưng có cô ấy ở đây, nhiều chuyện thuận lợi hơn rất nhiều.
“Yên tâm đi, ngày mai nhất định sẽ có người tới.” Kim Phi tự tin nói.
“Tiên sinh, ngài đã có cách gì rồi đúng không?” Cửu công chúa tò mò hỏi.
“Bây giờ không có người, bởi vì mọi người không biết ta đã mở một tiền trang, cho nên ta cần phải để bọn họ biết.”
“? Là cái gì?”
“Là thông báo cho mọi người biết." Kim Phi nói: “Ta muốn tất cả mọi người trong thành biết, tiền trang Kim Xuyên đã khai trương!”
“Tiên sinh muốn thông báo cho họ bằng cách nào?” Cửu công chúa càng tò mò hơn.
Đại Khang không có mạng lưới liên lạc, cũng không có điện thoại di động, quan phủ khi muốn chuyển đạt chính lệnh, sẽ dán thông báo ở cổng. thành hay các khu chợ nơi có đông người đi qua.
Nhưng có một số người không ra khỏi thành, cũng không đi chợ.
Cho nên chính lệnh của quan phủ cần nhiều ngày mới có thể đến tai tất cả mọi người.
Kim Phi nói ngày mai sẽ cho tất cả mọi người trong thành biết tiền trang Kim Xuyên đã khai trương, nhưng bây giờ đã là buổi chiều, Cửu công chúa không biết Kim Phi định làm gì để đạt được mục tiêu này.
Kim Phi không trả lời, chỉ thần bí mỉm cười: “Chờ đến tối các ngươi sẽ biết.”
“Chờ đến tối?” Cửu công chúa sửng sốt một chút, sau đó lập tức hiểu ra.
Nhưng Khánh Mộ Lam vẫn không hiểu gì: “Vũ Dương, hai người nói cái gì vậy?”
“Chờ đến tối thì người sẽ biết!” Cửu công chúa và Kim Phi nhìn nhau, cười đáp.
Sau đó cho dù Khánh Mộ Lam có hỏi thế nào hai người cũng không trả lời.
Mãi đến khi trời tối, khi pháo hoa bản lên khắp nơi trong thành, Khánh Mộ Lam mới hiểu ra.
Lúc này, dân chúng trong thành đều bị tiếng. pháo nổ thu hút, lao ra khỏi nhà, ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Trời ơi, đó là cái gì vậy? Sao nó lại sáng thế?”
“Là sấm chớp sao, chẳng lẽ là Lôi vương gia hạ phàm?”
“Ta nghe nói Kim tiên sinh của của tiêu cục: Trấn Viễn lấy được thần khí của Thần Lôi vương gia, nó biết phát sáng và tạo ra âm thanh như tiếng sấm, lẽ nào là thứ này?”
“Đúng là nó rồi, ta đã thấy ở dốc Đại Mãng, nhưng lúc đó chỉ có thể nghe được âm thanh, không thấy được ánh sáng.”
“Nhưng Lôi vương gia thi triển thần khí trong thành làm gì? Chẳng lẽ trong thành cũng có kẻ địch?”
“Chắc không phải đâu. Ta không nghe thấy động tĩnh gì cả”
“Ở đăng kia có người, ra đó xem chắc sẽ biết đấy?"
“Sẽ không có gì nguy hiểm chứ?”
“Chúng ta cẩn thận một chút, thấy nguy hiểm thì lập tức quay lại!”
“Được, đi xem thôi!”
Pháo hoa là thứ trước đây chưa từng được sử dụng ở Đại Khang, mặc dù Kim Phi đã từng sử dụng chúng ở dốc Đại Mãng, nhưng chỉ có những người tham dự tang lễ của những liệt sĩ và một số ít dân thường nhìn thấy.
Còn với đa số người dân trong thành Tây Xuyên thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Những người đến dự tang lễ cũng chỉ nghe. được âm thanh, vì ban ngày nên không thể nhìn rõ màu sắc.
Pháo hoa rực rỡ trong thành, hiệu ứng vô cùng chấn động.
Không ít người dân lo lắng, cẩn thận đến gần điểm đốt pháo gần mình nhất.
Đến gần mới phát hiện không có gì nguy hiểm, chỉ có nhân viên hộ tống cầm loa hét lớn: “Tiền trang Kim Xuyên do Kim tiên sinh của tiêu cục Trấn Viễn mở đã khai trương, phí thủ tục chỉ có 10%!”
“Kim tiên sinh khai trương tiền trang sao?”
“Phí thủ tục là gì?”
“Chäc là phí xử lí đúng không?”
“Nghe nói tiền trang kiếm tiền băng phí thủ tục, Kim tiên sinh chỉ thu 10%, vậy không phải lỗ chết sao?”