Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Kim Phi nháy mắt, Trương Lương liền dẫn mấy cựu binh đi phân phát xà phòng.

Làng Tây Hà và làng Quan Gia đều sống dựa vào sông và núi, không thiếu nước và củi, đêm đó, không cần biết công nhân nam hay nữ, miễn là làm việc trong xưởng dệt và công trường, họ đều tắm và gội đầu rất kỹ, vì sợ hôm sau bị đuổi.

Có một mùi xà phòng thoang thoảng trong không khí của cả hai ngôi làng.

Sáng sớm hôm sau, Đường Đông Đông thật sự sắp xếp người đến kiểm tra ở lối vào của xưởng dệt, Kim Phi cũng sắp xếp cho các cựu binh đến kiểm tra nam giới.

Bảy ngày tiếp theo đều như thế. Sau bảy ngày đã không còn kiểm tra nữa, nhưng đến

thời điểm này công nhân đã hình thành thói quen tắm gội rồi

Khi đã hình thành, thói quen vệ sinh rất khó thay đổi.

Giờ đây, kể cả khi không có sự giám sát của Kim Phi, việc đầu tiên mà các công nhân làm khi tan ca là đi tắm.

Một số nữ công nhân thậm chí còn có dấu hiệu của bệnh sạch sẽ nhẹ, khi nhìn thấy chấy trên đầu người khác sẽ cảm thấy buồn nôn.

Họ không chỉ tắm mỗi ngày mà còn bắt đầu yêu cầu chồng và con của mình cũng phải làm như vậy.

Nếu là trước đây, nữ nhân nào dám mở miệng ra nói đàn ông làm việc này việc kia? Nhưng bây giờ thì khác, phụ nữ có thể kiếm ra tiền, họ cũng bắt đầu có tiếng nói hơn.

Ở làng Quan Gia ít công nhân, chưa có gì biến động lớn, tuy nhiên ở làng Tây Hà hầu như hộ gia đình nào cũng có người làm việc trong xưởng dệt và công trường xây dựng.

Không phân biệt giới tính, tuổi tác, quần áo vẫn sờn rách nhưng đã trở nên sạch sẽ, hiếm khi thấy một người nào đó bước ra với bộ mặt lấm lem.

Kim Phi rất hài lòng với sự thay đổi này, còn cân nhắc có nên xây một nhà tắm trong xưởng dệt để mọi người có chỗ tắm vào mùa đông hay không.

Tuy nhiên, lượng gạch tiêu thụ nhanh hơn nhiều so với dự kiến, hiện tại cũng không có cách nào để mở công trường mới, nên Kim Phi chỉ có thể tạm thời hoãn ý tưởng này lại.

Gạch là cơ sở của việc xây nhà, để không ảnh hưởng đến tiến độ, Kim Phi đã phải tìm hai trưởng làng, chia đôi số người và mở lại lò gạch.

Trên ngọn đồi cạnh lò gạch, trưởng làng Quan Gia nhìn lò gạch sống động dưới chân mình, sau đó nhìn lại công trường xây dựng và xưởng dệt sôi động trong làng, thở dài:

"Khi nào thì làng Quan Gia cũng được giống như: làng Tây Hà?"

"Ha hai"

Lưu Khánh Nguyên, trưởng làng làng Tây Hà, cười tự hào.

Hai làng đấu nhau đã nhiều năm, nhưng quan hệ giữa hai trưởng làng cũng không tệ, mỗi khi hai làng đánh nhau, đều là bọn họ giảng hòa, chưa từng có ai bị giết.

Bây giờ vì công việc mà quan hệ giữa hai làng trở nên hòa thuận, quan hệ giữa hai trưởng làng cũng trở nên tốt hơn trước.

"Lưu Khánh Nguyên, ông đắc ý cái gì? Tây Hà các ông có ngày hôm nay không phải bởi có Quan Gia chúng †a sao?"

Ông ba rất bất mãn với sự kiêu ngạo của ông Lưu, bĩu môi nói: "Kim Phi đã đồng ý với ta là, sau khi xây xong xưởng lớn, sẽ nhận một lượng lớn người Quan Gia chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ nhiều hơn các ông, ta sẽ càng đắc ý hơn ấy chứ!"

"Bất kể là bao nhiêu, cũng phải đến làm việc ở làng Tây Hài"

"Kim Phi nói sau này sẽ xây ký túc xá, để chúng ta không phải chạy tới chạy lui mỗi ngày nữa". Ông ba giận dữ nói.

"Vậy thì không phải các ông đã trở thành người làng 'Tây Hà chúng ta sao?"

Lưu Khánh Nguyên hỏi ngược lại.

"Ta......

Ông ba sửng sốt.

Đúng là vậy nhỉ.

Nếu sau những người từ làng Quan Gia chuyển đến làng Tây Hà để sống trong ký túc xá, liệu làng Quan Gia có còn không?

Thôi bỏ đi, điều quan trọng nhất là mỗi người có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Lưu Khánh Nguyên nhìn những người đàn ông bên dưới đang lau mặt, nở một nụ cười hài lòng, cũng cười theo họ.

Lúc này, làng Tây Hà giống như một cây non vừa đâm chồi nảy lộc, dù còn non yếu nhưng một ngày nào. đó, nó sẽ phát triển thành một ngọn cây cao chót vót.

Trong xưởng dệt có Đường Đông Đông, ở công trường và lò gạch có hai trưởng làng, không cần phải lo lắng, Kim Phi tập trung chú ý vào chiếc lò mới xây.

Lò đã được xây dựng ba ngày, lớp bùn chống cháy bên trong gần như đã khô, Kim Phi quyết định tiến hành thử nghiệm đầu tiên vào tối nay.

Cái lò này rất quan trọng cho những kế hoạch sau này, Kim Phi cũng có chút lo lắng, y đã cẩn thận kiểm tra loại than sẽ sử dụng vài lần.

Bận rộn cho đến trưa ngày hôm sau, Kim Phi mới đưa Mãn Thương ra ngoài.

Vì lý do bảo mật, Kim Phi không để người ngoài can thiệp vào toàn bộ quá trình luyện, chỉ có y và Mãn Thương.

Sau khi làm việc cả đêm, cả hai người đều cảm thấy kiệt sức.

"Thế nào?"

Trương Lương thấy hai người đi ra, vội vàng chào. hỏi: "Sắt luyện ra từ lò mới có thể dùng làm nỏ được không?”

Đây là mối quan tâm lớn nhất của hắn.

"Có thể'.

Về phần Trương Lương, Kim Phi không giấu diếm, khế gật đầu: "Nhưng sản lượng hơi thấp, chắc cần phải cải thiện".

'Thí nghiệm tối hôm qua đã thất bại vài lần, lần cuối cùng mới làm được loại thép mà y muốn, nhưng số lượng ít.

Tuy nhiên, Kim Phi đã không thất vọng.

Bởi vì y đã tìm ra cách để cải thiện.

Trong vài ngày tiếp theo, ngoại trừ việc ăn và ngủ, Kim Phi và Mãn Thương dành toàn bộ thời gian còn lại †rong xưởng luyện sắt.

Sau nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng chiếc lò đã được cải tạo thành công, bước tiếp theo là sử dụng loại

thép này để chế tạo nỏ.

Chế tạo nỏ là một công việc tỉnh tế, đòi hỏi các vật liệu khác ngoài thép.

Trương Lương đi lên quận mua sắm vẫn chưa trở về, Kim Phi hiếm hoi lắm mới được nghỉ ngơi một ngày, sau khi ăn trưa, đang định chợp mắt thì Quan Hạ Nhi bước vào.

"Đúng là Hạ Nhi hiểu chuyện nhất..."

Kim Phi nghĩ rằng Quan Hạ Nhi đến đây là để cùng với y, liền mỉm cười đưa tay ra và kéo cô vào lòng.

"Tướng công, đừng làm ầm ï. Bên ngoài có một đám nữ nhân, nói là muốn tìm chàng".

Quan Hạ Nhỉ vẻ mặt kỳ quái nói.

"Nữ nhân nào?"

Kim Phi hỏi: "Đến vì công việc à?"

Trong khoảng thời gian gần đây, những ngôi làng gần đó đều thấy làng Tây Hà và làng Quan Gia ngày càng tốt hơn, thỉnh thoảng sẽ có người đến đây tìm việc làm.

Tuy nhiên, những người này thường trực tiếp đến xưởng dệt, công trường xây dựng hoặc lò gạch, đây là lần đầu tiên họ trực tiếp tìm đến nhà của Kim Phi.

"Không phải vì công việc".

Quan Hạ Nhi nói: "Họ đều cưỡi ngựa và mặc áo giáp".

"Nữ nhân mặc áo giáp cưỡi ngựa?” Kim Phi nghỉ ngờ rằng mình đã nghe nhầm.

Ngựa và áo giáp không hề rẻ, hơn một nửa số binh lính trong Thiết Lâm Quân không có áo giáp.

Một nhóm nữ nhân mặc áo giáp đến làm gì? "Đúng". Quan Hạ Nhi gật đầu.

Đó là lý do tại sao cô trông thật kỳ lạ.

Nếu Kim Phi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cô cũng không quan tâm, thậm chí còn chủ động mai mối.

Nhưng Quan Hạ Nhi quá bất ngờ khi có một đám nữ nhân mặc áo giáp cưỡi ngựa đến tìm Kim Phi.

"Tướng công, đây có phải là tri kỷ mà chàng đã gặp ở thành Vị Châu không?"

Quan Hạ Nhi cười hỏi: "Sao không nghe chàng kể?"

"Nàng lại nghĩ gì vậy, trong quân doanh sao lại có nữ nhân được chứ?"

Kim Phi tức giận đi giày vào: "Đi thôi, ra ngoài xem một chút".

Y cũng tò mò không biết đám nữ nhân này là thần thánh phương nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui