Lão Lương vừa khóc vừa nói: “Tiên sinh, ngài cần gì phải đích thân mạo hiểm vì bọn ta chứ?”
“Ta đã từng nói, tiêu cục Trấn Viễn sẽ không vứt bỏ bất kỳ vị chiến hữu hay nhân viên nào!”
Kim Phi nói: “Sai lầm của các ngươi, khi trở về tất nhiên sẽ có người truy xét. Nhưng các ngươi vẫn là người của tiêu cục Trấn Viễn, người của thương hội Kim Xuyên và là người Kim Phi tai”.
||||| Truyện đề cử: Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam |||||
“Các ngươi phạm sai lầm, tiêu cục và thương hội sẽ tự xử phạt. Xét xử xong, ai nên chém thì chém, ai nên bị nhốt trong phòng tối nhỏ thì nhốt. Nhưng dù sao cũng không tới lượt bọn thủy tặc kia sỉ nhục!”
Nghe Kim Phi nói vậy, Lão Lương khóc không thành lời.
Những nhân viên hộ tống khác xung quanh cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Không vứt bỏ, không từ bỏ, là câu khẩu hiệu mà ngày đầu bọn họ gia nhập vào tiêu cục Trấn Viễn đã biết.
Nhưng suy cho cùng, đó cũng chỉ là một câu khẩu hiệu mà thôi.
Cũng giống như câu nói “Nữ nhân có thể chống cả bầu trời” được viết trên tường của thôn làng. Ai cũng biết, nhưng không mấy ai coi trọng.
Trưởng thôn thì vẫn là nam nhân.
Nhưng từ hôm nay, không vứt bỏ, không từ bỏ không chỉ là một câu khẩu hiệu nữa.
Bởi vì khi nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội bị bắt, Kim Phi đã tự mình dẫn người thực hiện lời hứa này.
Cũng từ lúc này, sự gắn kết giữa tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên đã được đẩy lên một tầng cao mới.
Sự đồng cảm giữa nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội với Kim Phi cũng lên một mức độ chưa từng có.
Đám Lão Lương rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy, trong lòng Kim Phi cũng rất khó chịu.
Bây giờ có nói gì cũng vô ích. Kim Phi thở dài một hơi, tỏ ý bảo Đại Tráng kéo anh ta lên
Một nhân viên hộ tống chạy tưng dưới núi lên, ôm quyền hỏi:
“Tiên sinh, thủy tặc ở sườn núi đã bị bao vây toàn bộ. Đội trưởng Hàn bảo ta lên đây xin chỉ thị nên xử lý bọn chúng thế nào?”
“Bao vây?”
Kim Phi trèo lên một tảng đá bên cạnh, nhìn xuống dưới.
Lúc này trời đã hửng sáng, có thể miễn cưỡng nhìn thấy được sườn núi.
Sườn núi này có một khối đá lớn nhô ra, có hình thù giống. như đầu lưỡi.
Lúc trước, sau khi chiếm được đảo Giải Kiềm, bọn thủy tặc đã sửa sang nơi đất trống này làm giáo trường.
Lúc này đây thủy tặc tăng thêm lượng người đều là được đào tạo trong giáo trường này ra.
Mà ở một bên khác của trường là mấy trăm nhân viên hộ tống áo giáp đen.
Binh lính nam ở trước, binh lính nữ ở sau. Đôi bên cứ thế giãng co. Đánh hay chưa đều chờ Kim Phi ra lệnh.
Kim Phi suy nghĩ một lát, rồi nói: “Bảo bọn chúng giao tên thủ lĩnh raI”
Lần này y tới đảo Giải Kiềm là có ba mục đích. Đầu tiên là cứu những nhân viên hộ tống bị bắt.
Thứ hai là tiêu diệt thủy tặc để lập uy, tránh cho những thủy tặc khác cảm thấy tiêu cục Trấn Viễn dễ bị chèn ép.
Ba là tìm ra kẻ đứng phía sau tất cả, để xem ai đã giở trò sau lưng.
Kim Phi không chỉ muốn lập uy với thủy tặc mà còn với triều đình!
Chúng dám động tới Đường Tiểu Bắc, lại còn giết chết hơn mấy trăm nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội. Kim Phi nhất định phải cho người nhà của những người đã chết một lời giải thích thỏa đáng.
Mặc dù y đã biết là một quý tộc nào đó trong triều đình đang giở trò sau lưng, nhưng cụ thể là nhà nào thì Kim Phi không biết.
Cho nên y mới muốn bắt bằng được tên thủ lĩnh của thủy tặc để thẩm vấn.
“Rõ!” Nhân viên hộ tống đáp, rồi do dự hỏi tiếp: “Vậy còn những thủy tặc còn sống đó thì sao ạ?”
“Còn sống?” Kim Phi quay sang nhìn đám Lão Lương, thản nhiên nói: “Bảo bọn chúng tự nhảy xuống vách núi. Đến lúc đó sống chết là do ông trời định đoạt!”
Nếu như vẫn đang ở Kim Xuyên, y còn có thể tha cho đám thủy tặc kia một mạng, cho chúng đi đào mỏ.
Nhưng đây là giữa biển, y cũng không có mỏ cho chúng đào.
Cũng không thể rước chúng về nơi xa xôi ngàn dặm.
Trình Trì Viễn vừa mới dẫn người lên núi, lại tình cờ nghe được những lời này.
Lúc lên tiếng, Kim Phi không hề nghiến răng nghiến lợi, cũng không có biểu cảm giận dữ, giọng nói cũng không hề nặng nề, nhưng vẫn khiến cho Trình Trì Viễn rùng mình ớn lạnh.