Tờ giấy nhỏ là nhờ bồ câu đưa thư gửi tới đây thông qua đỉnh Song Đà.
Chờ Tiểu Ngọc xem xong, Quan Hạ Nhi sốt ruột hỏi: “Trên thư nói sao? Đỉnh Song Đà không sao chứ?”
“Tạm thời đỉnh Song Đà không có việc gì, nơi đội nhân viên hộ tống đóng giữ chiếm lợi thế địa hình, còn có cung nỏ hạng nặng và xe bản đá, bảo vệ cho tất cả các miệng núi.”
Tiểu Ngọc nói: “Nhưng kẻ địch quá đông, đỉnh Song Đà đã bị bao vây, còn có không ít thương nhân vận chuyển muối và nhân viên thương hội bị thổ phỉ giết chết.”. T𝗋uyệ𝗇 cop từ t𝗋a𝗇g [ T 𝗋 ù ⅿ T 𝗋 u y ệ 𝗇.𝑣𝗇 ]
Địa hình đỉnh Song Đà dễ thủ khó công, nhưng cũng dễ bị người ta bao vây.
Đường xuống núi cũng chỉ có mấy đường, một khi bị kẻ địch lấp kín, người trên núi sẽ không đi xuống được.
Nếu số nhân viên hộ tống đóng giữ nhiều, ngược lại còn có thể mở ra một con đường máu để phá vòng vây.
Nhưng Kim Phi đi Tây Xuyên đã dẫn đi không ít nhân viên hộ tống, Đường Tiểu Bắc ở Giang Nam cũng thành lập các điểm dừng cho thương hội và tiêu cục liên tục, những điểm dừng này cũng cần nhân viên hộ tống trấn thủ.
Mặc dù Trịnh Phương vẫn tuyển binh mới không ngừng, truyền máu cho mọi nơi, nhưng những thanh niên trai tráng quanh Kim Xuyên phù hợp với yêu cầu của nhân viên hộ tống, cơ bản đều bị chiêu mộ gần hết rồi, nên công tác tuyển binh mới cũng không thuận lợi lắm.
Hơn nữa cho dù tuyển được binh mới, cũng cần có thời gian để huấn luyện.
Điều này dẫn tới cảnh trước mắt lực lượng phòng vệ trong các nhà xưởng của Kim Phi đều không mạnh lắm.
Lúc trước khi Kim Phi chưa rời đi, có hai đại đội đóng quân ở đỉnh Song Đà, nhưng bây giờ chỉ còn trung đội, số người đã bị rút đi hơn phân nửa.
Ba trung đội mượn địa hình và thành lũy để phòng ngự, vấn đế cũng không lớn, nhưng để phá vòng vây thì rất nguy hiểm.
Quan trọng là một khi bọn họ phá vòng vây, kẻ địch lại tấn công, thì ngay cả người phòng ngự cũng không có.
Nhỡ đâu bị thổ phỉ vọt lên núi là toang.
“Quá nhiều thổ phỉ ư?” Đường Đông Đông hỏi nhiêu?”
“Trên thư nói, ít nhất năm sáu trăm, có người trốn ở chỗ tối hay không thì vẫn không xác định được!" Tiểu Ngọc đáp.
“Ít nhất là năm sáu trăm hả?” Đường Đông Đông ớn lạnh: “Bọn họ nhảy ra từ đâu vậy?”
Thổ phỉ ở Quảng Nguyên đã bị Lương ca tiêu diệt sạch sẽ, cô ấy cho rằng nhiều nhất có khoảng một trăm người đi đánh đỉnh Song Đà là quá đủ rồi, ai ngờ giờ lại nhiều như vậy.
“Sông Gia Lăng chảy lên Quan Trung, rồi xuống Đông Hải, không biết bọn họ tới từ đâu.”
“Trạm gác không phát hiện à?” Đường Đông Đông nhíu mày hỏi.
Đỉnh Song Đà gần sông Gia Lăng, vận tải đường thủy cực kì nhanh chóng tiện lợi.
Cũng vì suy xét đến nguyên nhân này, Kim Phi mới xây xưởng muối ở ở đỉnh Song Đà.
Bên ta nhanh chóng tiện lợi, kẻ địch cũng được nhanh chóng tiện lợi.
Lúc bät đầu xây xưởng, Kim Phi đã nghĩ đến khả năng có người ngồi thuyền đánh bất ngờ vào đỉnh Song Đà, cho nên có lập mấy trạm gác quan sát khác nhau ở thượng hạ du, theo dõi các con thuyền trên mặt sông.
Một khi phát hiện con thuyền khả nghỉ, sẽ nhanh chóng báo cho đỉnh Song Đà.
“Có lẽ thổ phỉ đã ngụy trang rồi, nên trạm gác không phát hiện ra” Tiểu Ngọc nói: “Còn có một khả năng nữa là người của trạm gác cũng bị thổ phỉ tập kích, tóm lại là đỉnh Song Đà không nhận được báo động trước."
Chung quy thì tiêu cục Trấn Viễn không phải là tổ chức của quan phủ, Kim Phi có thể phái người nhìn chãm chăm vào mặt sông, nhưng lại không có quyền dừng tàu của người khác để kiểm tra.
'Thổ phỉ chỉ cần trốn trong khoang thuyền, là có thể tránh được trạm gác quan sát.