Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Dân tị nạn mà họ gặp hồi sáng, đa phần vẫn còn chút tài sản, còn những người gặp sau đó, cơ bản đều là hai tay trống không.

Tất cả mọi người đều như cái xác không hồn, hai mắt lờ đờ.

Bọn họ chỉ nghe loáng thoáng là Giang Nam rất giàu có đông đúc, đi Giang Nam có thể sống được.

Nhưng Giang Nam ở đâu, còn cách bao xa, lúc nào có thể đi tới nơi? Bọn họ không biết gì cả.

Nhưng bọn họ biết, tiếp tục ở lại Xuyên Thục, chỉ có con đường chết.

Cây cối ở hai bên đường, có không ít cây đã hết vỏ, còn một số cây thì bị đào cả gốc lên.

Đây đều là những vỏ và rễ cây tương đối dễ tiêu hóa.

Nhưng chung quy những cây thế này cũng không nhiều, hơn nữa sau khi ăn xong, đa phần cặn bã rất dễ để lại trong ruột, khiến việc đào thải ra ngoài trở nên cực kì khó khăn.

Sau khi đi vào ranh giới Xuyên Thục, bên đường bắt đầu xuất hiện thi thể của những người dân chết đói chết rét, hoặc bị giết chết, chết bệnh.

Trên những thi thể này, không có một thứ gì, cứ nằm trần trụi bên đường như vậy, bị đông cứng thành tảng băng.

“Nghiệp chướng mà, lột cả y phục của người khác thì ít ra cũng phải đào hố chôn xuống chứ?”

Đường Tiểu Bắc nhìn thấy thi thể của hai mẹ con bên đường, trong mắt đầy thương xót: “Không có lương tâm quá rồi!"

Lúc trước cô ấy luôn cảm thấy gia cảnh của mình đáng thương, nhưng bây giờ nhìn thấy những người chết bên đường này, cô ấy mới biết thế nào là đáng thương thật sự.

“Không phải là không có lương tâm, mà là dù họ muốn chôn cũng không chôn được.”

Kim Phi than thở nói: “Bây giờ thời tiết lạnh giá mặt đất đóng băng, đất cũng kết băng rồi, không có công cụ, dù bọn họ muốn đào hố cũng không đào được”

“Trong nhà người dân dù có nghèo đến đâu đi chăng nữa, cũng phải có cái cuốc dao phay chứ? Cả nhà đều chạy nạn, vì sao không mang theo?” Đường Tiểu Bắc hỏi.

“Ta cũng không biết.” Kim Phi cũng hơi nghỉ ngờ.

Mặc dù đồ sắt ở Đại Khang được coi là vật quý giá, nhưng trong nhà người dân đều sẽ có một hai món.

Suy cho cùng thì không có cuốc, thì không có cách nào để làm ruộng, không có dao phay, nấu cơm cũng rất bất tiện.

Nhưng suốt đường đi gặp dân tị nạn, rất nhiều người đều là hai tay trống rỗng, không có một cái gì.

“Tiên sinh, có lẽ trước đây do ngài không ra ngoài đi xa, nếu đi tiếp về phía trước, ngài sẽ biết vì sao.”

Đại Lưu ở bên cạnh mở miệng nó chúng ta đi áp tải, đã thấy nhiều rồi.”

“Những chuyện này, lúc

“Đừng úp úp mở mở nữa, nói nhanh đi!” Tình cảnh bi thảm suốt chặng đường, khiến trong lòng Kim Phi vô cùng khó chịu, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên †o hơn.

“Còn có thể là vì sao, tài sản của bọn họ đều bị bọn buôn lương thực cướp hết rồi.

Đại Lưu giơ tay chỉ về đằng trước, “Ngài nhìn đi tiên sinh, hình như bên kia có một cái lầu bán lương thực!”

“Đi qua xem thử!” Kim Phi cau mày quất vào ngựa chiến một roi. Ngựa chiến bị đau, dần chạy chậm.

“Nhanh, đuổi theo!”

Đại Lưu nhanh chóng thúc giục nhân viên hộ tống đuổi theo sau Kim Phi.

Đến trước lều, Kim Phi mới biết vì sao Đại Lưu lại nói đồ sắt của người dân bị bọn buôn lương thực 'cướp đi mất.

Ngay bên cạnh cái lầu là một tấm biển băng gỗ, trên tấm biển viết những đồ sắt mà trong nhà người dân thường dùng, có thể đổi được bao nhiêu lương thực.

Bản thân Kim Phi là thợ rèn, cũng hiểu quá rõ giá trị của đồ sắt.

Lúc bình thường, một con dao phay ít nhất cũng đổi được một bao gạo kê, nhưng ở đây, chỉ đổi được hai ba lạng.

Cái cuốc còn dùng nhiều sắt hơn, mà cũng chỉ đổi được. nửa cân.

Phải biết rằng, đối với rất nhiều người dân mà nói, đồ sắt có thể nói là bảo vật gia truyền trong nhà, một cái cuốc có thể dùng tới mấy đời.

Nhưng bây giờ, bọn buôn lương thực chỉ dùng nửa cân gạo kể đã đổi được.

Thế này có gì khác với cướp bóc trắng trợn?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui