Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Giết huyện lệnh?”

Đường Tiểu Bắc vừa nghe thấy vậy thì luống cuống, vội chạy chậm vài bước, giữ chặt lấy Kim Phi.

Cô ấy có thể cảm nhận được lửa giận của Kim Phi, biết y không phải là đang nói suông.

Cô ấy cũng không nghi ngờ năng lực giết chết huyện lệnh của Kim Phi.

Nhưng huyện lệnh là mệnh quan triều đình, cho dù là Quốc công muốn giết thì cũng phải tìm cái cớ.

Kim Phi chỉ là một Nam tước nho nhỏ, tùy tiện xông vào nha huyện giết huyện lệnh, hậu quả khó lường.

“Tướng công, ta biết chàng rất tức giận, Thái Lưu Dương cũng đáng chết, nhưng mà chúng ta không thể bốc đồng như thết3

Đường Tiểu Bắc túm chặt lấy tay áo của Kim Phi: “Chàng bình tĩnh một chút, chúng ta trở về thương lượng kỹ càng đã, được không?”

“Tiểu Bắc, ta biết làm như vậy là hơi bốc đồng.”

Điều khiến Đường Tiểu Bắc bất ngờ là Kim Phi không nổi giận, mà lại cực kỳ bình tĩnh nói: “Trên đường trở về, ta luôn suy nghĩ mình nên làm như thế nào? Thế nhưng ta không thể nghĩ ra được cách nào khác...”

Nói tới đây, Kim Phi đau khổ ngồi sụp xuống: “Chúng ta từ Giang Nam chở về được bao nhiêu lương thực như vậy, Đông Đông tích góp bao nhiêu vải vóc như vậy, rõ ràng có thể cố qua được cửa ải khó khăn, thế nhưng ngày ngày vẫn còn có vô số người chết đói chết rét, nghĩ mà lòng ta uất nghẹn!”

Đường Tiểu Bäc nhìn Kim Phi bất lực, cũng chẳng màng đến những người khác ở chung quanh, nhẹ nhàng kéo Kim Phi vào trong lòng: “Ta hiểu, ta đều hiểu! Nhưng mà.. nhưng mà chuyện giết huyện lệnh này quá nghiêm trọng, cần phải suy xét thận trọng.”

“Tiểu Bắc, ta đã suy xét rõ ràng!”

Kim Phi tránh ra khỏi cái ôm của Đường Tiểu Bắc, một lần nữa đứng lên: “Nếu đã quyết định ra tay, vậy thì không cần do dự thêm nữa! Do dự thêm một ngày là người dân sẽ chết nhiều hơn!"

Lời này là nói cho Đường Tiểu Bắc nghe, cũng là tự cổ vũ chính mình.

Nói xong câu đó, ánh mắt Kim Phi trở nên kiên định hơn.

“Tiểu Bắc, muội về làng trước đi, nói một tiếng cho Hạ Nhi hay, để nàng ấy có sự chuẩn bị.”

Kim Phi dặn dò xong, thì quay lưng đi thẳng xuống núi.

Đường Tiểu Bắc đứng phía sau cứ bối rối xoa tay mãi, rồi lại không biết nên ngăn cản như thế nào.

Giết huyện lệnh, chắc chản triều đình sẽ trách tội.

Kim Phi đắc tội nhiều quyền quý như vậy, nếu không muốn chết thì chỉ có một con đường tạo phản mà thôi.

Cô ấy đã suy xét chuyện từ sớm rằng nếu Kim Phi tạo phản, thì sẽ là trong tình cảnh như thế nào.

Nhưng lại không ngờ rằng ngày này lại tới nhanh và đột ngột như vậy.

“Yên tâm đi, ta bảo đảm sẽ đưa người đàn ông của muội sẽ sống sót trở về!”

Bắc Thiên Tâm kéo bé gái đến bên cạnh Đường Tiểu Bắc: “Giúp ta trông coi Linh Nhi!”

Nói xong cô ấy nhét tay bé gái vào trong tay Đường Tiểu Bắc, khập khiễng đuổi theo Kim Phi.

Dưới chân núi, nhân viên vừa mới dắt ngựa chiến vào chuồng ngựa thì đã thấy Đại Lưu dẫn theo người đi vào.

“Lão Tào, cho ngựa ăn hết chưa?”

“Đại Lưu, ta làm việc mà ngươi còn không yên tâm sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui