Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Nhìn thấy nắng sớm mai ngoài cửa sổ, Quan Hạ Nhỉ tỉnh luôn cả ngủ.

"Thôi xong, thôi xong, ngủ quên mất rồi!"

Cô quay sang tức giận nhéo Kim Phi một cái: "Đương gia, chàng dậy rồi, sao không gọi ta?"

“Hiếm khi nàng được ngủ nướng, gọi làm gì?”

Kim Phi hôn nhẹ lên trán cô một cái: "Trời còn sớm mà, nếu ngủ không ngon thì ngủ thêm lát nữa."

Lúc này trời vừa sáng, các nữ công nhân cũng mới bät đầu huấn luyện.

"Trời sáng rồi, còn sớm gì nữa?"

Quan Hạ Nhi vừa nói vừa định đứng dậy thì bị Kim Phi kéo lại.

"Dù sao cũng ngủ quên rồi, ngủ thêm lát nữa cũng được."

"Ngủ thêm thì lát nữa dậy không phải bị người ta cười cho à”

"Hai vợ chồng đứng đắn nghiêm túc mà, sợ họ cười cái gì”

Kim Phi kéo Quan Hạ Nhi vào trong lòng: "Coi như ngủ cũng ta một lúc nữa đi."

"Không biết xấu hổ..."

"Được rồi, là ta không biết xấu hổ, là ta mặt dày được. chưa?"

Kim Phi nở nụ cười vô lại: “Ôm thêm một lúc nữa, lâu lắm rồi chưa ôm nàng như vậy”.

Sự nghiệp phát triển, cả hai người cũng bận rộn hơn, Quan Hạ Nhi cũng rất tận hưởng khoảng thời gian họ ở riêng bên nhau.

Cô nghe thấy vậy thì cũng không cố chấp nữa, mà vòng. tay ôm lấy cổ Kim Phi.

Đến khi hai người rời khỏi phòng, trời đã sáng rực.

Tới nhà ăn, họ phát hiện không chỉ Đường Tiểu Bắc đang ở đấy, mà cả Cửu công chúa và Tiểu Ngọc cũng tới, mặt Quan Hạ Nhi đột nhiên đỏ bừng, cô nấp sau lưng Kim Phi theo bản năng, như một đứa trẻ bị bắt quả tang.

“Biết rằng gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn cả đêm tân hôn, nhưng hai người cũng quá cuồng nhiệt rồi nhỉ?”

Đường Tiểu Bắc vừa bóc trứng vừa nói đùa: "Nếu hai người mà không ra nữa thì điện hạ đã bảo Thấm Nhi đi gõ cửa rồi"

Da mặt Quan Hạ Nhi vốn dĩ đã mỏng, bây giờ lại càng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

“Muội im lặng cho tai"

Kim Phi tức giận nhét một cái bánh bao vào miệng Đường Tiểu Bắc.

Nếu để Đường Tiểu Bắc nói thêm vài câu nữa, có khi mặt của Quan Hạ Nhi sẽ nóng tới mức đun sôi được cả nước.

"Điện hạ, ăn sáng chưa?"

Trừng trị Đường Tiểu Bắc xong, Kim Phi quay sang hỏi Cửu công chúa, đồng thời cũng chuyển luôn đề tài: "Nếu chưa ăn thì ngồi xuống ăn cùng luôn đi."

"Không cần, bổn cung ăn rồi." Cửu công chúa đã quen với cách hỏi thăm ân cần của Kim Phi, mỉm cười khoát tay từ chối.

Giọng điệu và sắc mặt cô ấy vẫn bình thường, nhưng Kim Phi lại cảm nhận được mùi vị ghen tuông loáng thoáng mơ hồ...

Y sờ mũi, đành phải chuyển chủ đề một lần nữa, hỏi Đại Lưu: "Các huynh đệ đã trở về doanh trại chưa?"

Ngày hôm qua, khi giải tán bên ngoài huyện phủ Kim Xuyên, Đại Lưu đã dặn dò các nhân viên hộ tống về doanh trại báo danh vào giờ Thìn.

Kim Phi dù có đùa giốn với Quan Hạ Nhi cũng không quên chuyện quân sự, lúc này còn chưa tới giờ Thìn.

"Các huynh đệ đều đã đến đông đủ, đang chỉnh hàng ở ngoài sân."

"Ngựa chiến và đồ dùng đâu?"

"Các huynh đệ bên hậu cần đêm qua đã tăng ca, chuẩn bị xong cả rồi ạ."

"Vậy được, chờ mọi người sắp xếp xong, chúng ta xuất phát”

Kim Phi nhét một cái bánh bao vào miệng, lại cầm thêm hai cái nữa, định bước ra cửa.

Lúc này y phát hiện Cửu công chúa mặc một bộ váy dài vô cùng hoa lệ, y khế cau mày.

Hôm qua đã thỏa thuận trước ở trong rừng, răng Cửu công. chúa sẽ tới Tây Xuyên cùng y.

Nhưng nhìn cô ấy bây giờ hoàn toàn không giống đang chuẩn bị đi xa.

"Điện hạ, người định tới Tây Xuyên băng xe ngựa ạ?"

Kim Phi cho rằng Cửu công chúa muốn trì hoãn nên giọng điệu không thân thiện lắm.

"Đương nhiên là không, nhưng bổn cung đã sắp xếp xong cả rồi, không cần gấp gáp đâu."

Cửu công chúa khẽ mỉm cười nói: "Tiên sinh cứ yên tâm, dùng cơm nước xong rồi hằng đi, sẽ không làm lỡ việc."

"Đã sắp xếp xong ư?" Kim Phi hỏi: "Sắp xếp thế nào?”

"Sắp xếp thế nào thì tiên sinh không cần lo, chắc chắn sẽ khiến ngài sẽ hài lòng."

Cửu công chúa mỉm cười đáp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui