Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Cứu trợ thiên tai không phải là việc ai muốn làm là có thể làm, nếu là bình thường, cho dù Kim Phi có muốn cứu trợ thiên tai thì quan chức địa phương cũng sẽ gây khó dễ, muốn nghĩ cách lấy lương thực cứu trợ đó về tay mình, trước tiên sẽ lấy ít nhất một nửa số tiền đó, sau đó phân phát cho người dân gặp nạn.

Kim Phi từng gặp chuyện này ở kiếp trước, huống gì là Đại Khang chính trị đã mục nát như vậy rồi.

Nhưng lần này đi đến quận trưởng khắp nơi, xuống đến huyện lệnh các nơi, đều không ai dám gây khó dễ cho thương hội Kim Xuyên.

Còn các quan chức thôn trấn ở cấp bậc thấp dám nhe răng cãi lại thì sẽ bị nhân viên hộ tống đánh một trận.

Nhiều quan chức nhỏ bị đánh vẫn chưa chịu phục nên chạy đến huyện phủ tìm người làm chỗ dựa để khiếu nại, kết quả lại bị những người đó trừng phạt nặng nề.

Không phải các quận trưởng và huyện lệnh ở các nơi đã thay đổi tính tình, mà là tin tức của họ nhanh hơn các quan chức nhỏ trong thôn trấn, biết được chuyện đã xảy ra ở Tây. Xuyên vài ngày trước, cũng biết lần này Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu rất nghiêm khắc.

Đám quyền quý đều bị bắt, trong đó có một người bị chặt đầu, sau đó thi thể bị treo ngoài thành. Liệu Cửu công chúa sẽ nương tay khi chặt đầu những thành phần như họ ư2

Với các biện pháp đe dọa nặng tay của Cửu công chúa, công việc cứu trợ được tiến hành rất thuận lợi.

Khoảng thời gian sau đó, phạm vi cứu trợ lấy Tây Xuyên làm trung tâm lan rộng ra ba hướng nam, đông, bắc.

Ngày nào cũng có rất nhiều người dân vay mượn lương thực từ tiền trang Kim Xuyên, sau đó ngày hôm sau đi vào các công trường.

Nhận được tin như thế, mấy người Kim Phi, Cửu công chúa cũng yên tâm.

“Vũ Dương, mấy người Từ mập phải xử lý thế nào đây? Cũng không thể cứ nhốt trong tù mãi được”.

Khánh Hâm Nghiêu đặt chén trà xuống hỏi. Mấy ngày nay đã có vài người đến tìm anh ta rồi.

Mấy người này đều là người có tài ăn nói mà các gia tộc tìm đến, có người thầm nhắc nhở, cũng có người tỏ ý đe dọa.

Khiến Khánh Hâm Nghiêu cảm thấy phiền. Nghe thế Cửu công chúa vô thức nhìn Kim Phi.

Nhưng Kim Phi chỉ cúi đầu thổi tách trà, như thể không nghe thấy Khánh Hâm Nghiêu nói gì.

Cửu công chúa lập tức hiểu ý của Kim Phi, lạnh lùng nói: “Chẳng phải trước đó đã nói rồi sao? Chọn ngày chém đầu trước công chúng”.

“Vũ Dương, ta đã phái người đi xác nhận, trong tay đám người Từ mập không có lương thực gì, hay là thả chúng đi nhé?”

Khánh Hâm Nghiêu thử hỏi.

Quan hệ giữa đám quyền thế rắc rối phức tạp, lần này Cửu công chúa bắt giữ quá nhiều người, gần một nửa triều đình đều có liên quan trong đó.

Giết đám người Từ mập, triều đường sẽ chấn động.

“Thả?”, Cửu công chúa đặt chén trà xuống, nói: “Không thể”.

“Nhưng Vũ Dương à, thế lực ở đằng sau đám người này quá lớn, một khi tin tức truyền đến kinh đô, bệ hạ sẽ lâm vào thế khó”.

Khánh Hâm Nghiêu tiếp tục khuyên bảo: “Làm gì cũng phải giữ một đường lui để sau này gặp nhau cũng cảm thấy không quá gượng gạo, lương thực chúng ta muốn đã có rồi, vậy tại sao lại giết hết chúng?”

Sao Cửu công chúa lại không hiểu đạo lý mà Khánh Hâm Nghiêu nói chứ.

Thế nên cô ấy lại quay đầu nhìn Kim Phi.

Nhưng Kim Phi vẫn nhìn chăm chăm chén trà, hoàn toàn không có ý đáp lời.

Cửu công chúa thầm thở dài nói: “Hâm Nghiêu ca, thật ra bắt được chúng và chém chúng đều có ý nghĩa như nhau cả, đều là trở mặt với gia tộc đẳng sau chúng”.

"Vũ Dương, điện hạ đã nghĩ kỹ rồi à?”, Khánh Hâm Nghiêu lếu chém nhát đao này thì không thu lại được đâu”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui