Pháp trường Tây Xuyên năm ở phía thanh nam, ông ta đi từ cửa thành phía tây vào, không đi qua cổng chợ bán thức ăn nên không biết chuyện này.
Nhưng ông ta vẫn nghe hiểu Thấm Nhi đang nói điều gì.
Ngụy Đại Đồng cũng có ý nghĩ giống như Khánh Hâm Nghiêu, cho rằng sau khi Cửu công chúa ép hỏi ra lương thực từ những kẻ quyền quý thì nhóm người Tử mập nhất định sẽ được thả.
Không ngờ rằng cô ấy lại chém đầu chúng, không tha cho ai cải
"Chỉ sợ sau này Xuyên Thục sẽ náo nhiệt..." Ngụy Đại Đồng âm thầm thở dài trong lòng.
Cùng lúc chém chết nhiều đại diện quyền quý như vậy, nhóm quyền quý nhất định sẽ trả thù.
Không chỉ trả thù Cửu công chúa và Kim Phi, mà còn báo thù cả Khánh Hâm Nghiêu, báo thù Tây Xuyên, thậm chí báo thù cả Xuyên Thục nữa.
Nhưng vẻ mặt Cửu công chúa vẫn bình tĩnh: "Một đám sâu bọ ức hiếp dân chúng, chém thì chém thôi, bổn cung nói lời giữ lời, nếu bọn họ thành thật giao lương thực ra thì thông báo cho gia nô của bọn họ đến nhặt xác về đi."
"Vâng!"
'Thấm Nhi trả lời, lại lần nữa ra ngoài sắp xếp.
Cửu công chúa ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
Kim Phi gật đầu, coi như đồng ý.
Y đã sớm nhận được tin tức của làng Tây Hà rằng, huyện lệnh mới của Kim Xuyên - Thái Lưu Dương và quận trưởng quận Quảng Nguyên - Tạ Hỉ Quang đã bị người do Cửu công
chúa để lại bí mật giết chết vào ngày các quyền quý bị bắt.
Bây giờ tất cả các quyền quý đều bị chém đầu, Cửu công chúa cuối cùng cũng đã thực hiện được lời hứa trong khu rừng.
Kim Phi tin Cửu công chúa sẽ không lừa y, cũng không cần thiết phải lừa y.
Chuyện giết chết nhiều quyền quý như vậy, không cần y phải dặn dò, đội Chung Minh ở Tây Xuyên nhất định sẽ để mắt tới.
Cửu công chúa nhìn thấy Kim Phi gật đầu, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
So với sự trả thù của đám quyền quý, cô ấy càng lo lắng về chuyện Kim Phi sẽ tạo phản hơn.
Sau khi xác nhận Kim Phi hài lòng, trên mặt Cửu công chúa cuối cùng cũng nở nụ cười: "Đừng nói đến đám người khiến người ta bực mình này nữa, tiên sinh, đồ đã lấy đến rồi, ngài vẫn nên nói về những quốc gia khác ngoài Đại Khang đi."
"Được!"
Kim Phi mở chiếc hộp đen, lấy từ bên trong ra một quả cầu cỡ bằng một quả dừa.
Lại lấy ra một xấp các bản vẽ, tìm ra một tấm bản đồ thế giới mà tự tay y vẽ.
"Thứ này gọi là quả địa cầu, ta làm theo mô tả của cao nhân."
Kim Phi giơ quả cầu lên cho mọi người nhìn.
"Tiên sinh tại sao lại ngài lại khắc bản đồ lên một quả cầu vậy?
Khánh Mộ Lam tò mò hỏi. "Bởi vì đấy chính là dáng vẻ vốn có của thế giới."
"Dáng vẻ vốn có của thế giới? Có ý gì vậy?" Khánh Mộ Lam càng mơ hồ hơn.
"Có nghĩa là chúng ta đang sống ở trên một quả cầu như thế này" Kim Phi giải thích.
"Phụt!" Khánh Mộ Lam đột nhiên phun trà trong miệng ra. Cửu công chúa cũng nhìn Kim Phi với ánh mắt kỳ quái.
Ngay cả Đại Lưu người luôn mù quáng tôn sùng Kim Phi cũng đang cảm thấy răng y đang nói hươu nói vượn.
"Tiên sinh, các bậc hiền triết từ lâu đã nói rằng, bầu trời hình tròn trái đất hình vuông, tại sao có thể sống trên quả địa cầu được chứ?"
Khánh Mộ Lam trợn mắt nhìn Kim Phi: "Ngài đừng đùa nữa, nhanh nói chuyện chính đi!"
"Người có học không nên quá ràng buộc, thứ tiên hiền nói, cũng chưa chắc đã chính xác."
“Tiên hiền nói chưa chắc đúng, ngài làm sao xác nhận được vị cao nhân đó nhất định là đúng chứ?"
Khánh Mộ Lam hỏi: "Nếu chúng ta sống trên một quả cầu, tại sao trời đất lại băng phẳng chứ?"
"Ai nói là đất bằng phẳng?"
Kim Phi nhìn về phía Ngụy Đại Đồng: "Ngụy đại nhân, ngài đã từng đi đến Đông Hải chưa?"
"Đã từng đi rồi." Ngụy Đại Đồng gật đầu: "Một hai năm sẽ đi một lần"
"Vậy ngài đã bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của một chiếc thuyền buồm từ biển khơi trở về chưa?”
"Đã từng thấy rồi."
"Vậy có phải ngài đã từng nhìn thấy cánh buồm rồi sau đó mới nhìn thấy thân thuyền đúng không?"
“Tiên sinh không nói ta cũng không chú ý nữa, bây giờ nghĩ lại, dường như đúng là như vậy.' Ngụy Đại Nhân gật đầu.
"Trái đất không băng phẳng, biển khơi cũng không bằng phẳng, chỉ là chúng ta sống trên một quả cầu rất lớn, chúng ta không cảm nhận được mà thôi." Kim Phi giải thích.