Quả nhiên câu chuyện này giống với suy đoán của y, lấy bối cảnh là lần thi công đập Đô Giang này, kể về ba người y và Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu vì thúc đẩy việc xây đập Đô Giang, phải bất chấp nguy hiểm lớn đến mức nào, trả giá hy sinh to lớn bao nhiêu.
Trong chuyện, ba người Kim Phi, Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc vì để thi công đập Đô Giang đã bỏ hết của cải, đến mức không nỡ mua quần áo mùa đông, chỉ mặc quần áo có mụn vá, thịt cũng không nỡ ăn.
Cửu Công chúa cũng bán hết quần áo trang sức, ngọc bội do hoàng đế ban tặng, đưa tiền cho Kim Phi, để y mua lương thực cứu trợ thiên tai.
Ngược lại cảnh của Khánh Hâm Nghiêu không nhiều, có thể là do Trần Văn Viễn và anh ta không thân thiết lắm.
“Trần công tử, kịch bản này của ngươi cũng lố quá rồi đấy.”
Kim Phi nhìn mà dở khóc dở cười.
Cuối cùng y đã biết tại sao người dân thấy y và Cửu công chúa lại cúi lạy sát đất rồi.
Trần Văn Viễn viết thế này thì y quá vĩ đại, ngay cả y cũng hơi cảm động.
“Tiên sinh, là ngài nói với ta, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng phải lớn hơn cuộc sống.”
Trần Văn Viễn cười nói: “Viết thế này, mới càng có thể khơi dậy cảm xúc của người dân!”
“Ta cảm thấy Trần công tử viết vậy không có gì sai cả”
Cửu công chúa nói: “Bây giờ các người dân sống quá khó khăn, chúng ta phải cho họ chút hy vọng, để họ biết, vẫn còn có người nỗ lực vì bọn họ.”
Kim Phi nhìn sâu vào Cửu công chúa, khẽ gật đầu.
Đúng vậy, người dân cần hy vọng.
Thế này mới có thể bảo đảm xã hội hoạt động bình thường, bảo đảm các dự án được tiến hành thuận lợi.
Nếu người dân đều cảm thấy bọn họ bị vứt bỏ, không nhìn thấy bất kì hy vọng nào, rất có khả năng sẽ vào rừng làm cướp, thậm chí đi tạo phản.
Mấy người nói chuyện, phía sau đột nhiên truyền đến một đợt tiếng võ tay như sấm.
Bọn họ quay đầu nhìn lại, thì ra là buổi biểu diễn sân khấu kịch đã bắt đầu.
“Tiên sinh, điện hạ, mọi người có muốn đi xem không? Nếu xem, ta sẽ cho người dựng lều gần sân khấu” Ngụy Đại Đồng hỏi.
“Không cần đâu!”
Kim Phi và Cửu công chúa không ai bảo ai đều đồng thời xua tay.
Da mặt bọn họ có dày tới đâu, cũng không thể ngồi dưới khán đài, xem đoàn ca múa tâng bốc câu chuyện của chính mình được.
“Bọn ta chạy cả buổi chiều rồi, bây giờ còn chưa ăn cơm, mau làm tí đồ ăn đi, sắp đói chết rồi.”
Kim Phi thấy Ngụy Đại Đồng vẫn muốn khuyên tiếp, đành ra sang chủ đề khác.
“Xem trí nhớ của ta này” Ngụy Đại Đồng vỗ vào đầu, “Điện hạ, tiên sinh, mọi người đi nghỉ ngơi trước một lát, bây giờ ta sẽ đi sắp xếp, mấy hôm trước có người trong núi bắt được mấy con khi, ta còn để lại hai con.”
“Không cần đâu!”
Kim Phi nghe xong, không thể không nghĩ đến bữa tiệc đầu khỉ mình nhìn thấy ở sơn trang Lục Thủy, trong lòng không khỏi buồn nôn, xua tay nói: “Thả khỉ đi, bảo phòng bếp tùy tiện chuẩn bị mấy món ăn là được, điện hạ thấy sao?”
Tất nhiên Cửu công chúa sẽ không phản đối Kim Phi trong những chuyện nhỏ bé này, huống hồ trên sân khấu còn đang biểu diễn cảnh cô ấy và Kim Phi vì thi công đập Đô Giang mà đã sống cuộc sống bần hàn thế nào, nếu người dân quay đầu lại phát hiện bọn họ đang ăn tiệc đầu khỉ thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Vì thế cô ấy gật đầu tỏ vẻ đồng ý. “Thế thì được, bây giờ ta sẽ đi thả khỉ ra.”
Ngụy Đại Đồng nhanh chóng chạy đi thông báo cho phòng bếp.
Trước kia quanh đập Đô Giang rất hoang vắng, bây giờ dù đã náo nhiệt rồi, nhưng cũng không có nhà cửa mấy.
Ngoài trừ nhà ăn, chỉ có ba dãy nhà gõ.
Người dân làm công và nhân viên hộ tống, đều chen chúc trong lều vải.
Ngụy Đại Đồng và đại đội trưởng nhân viên hộ tống, một người là tổng chỉ huy của hạng mục, một người là quan chỉ huy, mỗi người lại được phân cho một tiểu viện.
Bây giờ Cửu công chúa và Kim Phi tới rồi, hai người họ lập tức nhường tiểu viện.
Chạy cả ngày, Kim Phi hơi mệt, quay về tiểu viện là năm xuống giường chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng sân khấu kịch bên ngoài vẫn còn tiếp tục, cách mỗi một hai phút là sẽ có tiếng vỗ tay truyền tới, ầm ï tới mức y thật sự không ngủ nổi, chỉ đành thắp đèn dầu lên, ngồi trước bàn làm việc.
Sân khấu kịch mãi tới hơn chín giờ đêm mới kết thúc, nhưng lúc đó Kim Phi đã vẽ bản vẽ được một nửa, chỉ có thể vừa ngáp ngủ, vừa tiếp tục cúi đầu làm việc.
Lúc y vẽ bản vẽ xong, đã là nửa đêm.
Khi chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên y nghe thấy tiếng của nhân viên hộ tống trực ban: “Ai? Đứng lại!”