“Không, điện hạ đang ở sân sau cửa tiệm của nhà họ Lưu.”
Kim Phi giải thích, sau đó hỏi tiếp: “Lạc Lan, nhà kho gần đây nhất là ở đâu?”
Kinh thành là thành phố phồn vinh nhất của Đại Khang, cũng là mục tiên phát triển trọng điểm của thương hội Kim Xuyên.
Thuê nhà kho ở trong thành quá đắt, Lạc Lan bèn thuê một vài khoảng sân trống ở ngoại thành làm nhà kho.
Bây giờ, ngay cả Hoàng đế cũng biết y tới rồi, cũng đã biết vị trí cụ thể của Cửu công chúa, Kim Phi cũng lười ngụy trang tiếp, cho người đưa vải tới nhà kho, còn bản thân dẫn nhân viên hộ tống gọn nhẹ xuất trận, gấp rút lên đường mới kịp.
“Nhà kho ta đã chọn ở nơi cách cống thành không xa. Như. vậy qua lại lấy hàng cũng thuận tiện hơn chút, nhưng phía trước ba dặm có một quán trà, nhân viên hộ tống và nhân viên thường xuyên tới đó dừng chân nghỉ ngơi. Quan hệ cũng khá tốt”
Lạc Lan đoán ra được ý định của Kim Phi, kiến nghị nói “Tiên sinh có thể để vải Thục ở quán trà trước, sau đó ta sẽ lại cho người tới chuyển đi."
Thấy Kim Phi gật đầu, Lạc Lan lập tức sắp xếp.
Kinh doanh quán trà là một đôi mẹ chồng và con dâu. Chồng của bọn họ đều đã chết rồi, bây giờ hai mẹ con còn phải nuôi thêm một bé gái, dựa vào việc bán ít trà nước ở bên đường mà sinh sống.
Quán trà cách kinh thành khoảng hơn hai mươi dặm. Cho dù là nhân viên hộ tống từ Xuyên Thục tới đây, hay là rời kinh thành trở về Xuyên Thục, đi đến đây đều sẽ dừng lại nghỉ ngơi.
Qua thời gian dài, hai mẹ con họ cũng dần dần trở nên thân thiết với nhân viên thương hội và nhân viên hộ tống,
Nhân viên hộ tống còn giúp hai mẹ con họ dạy dỗ bọn côn đồ tới kiếm chuyện.
Cho nên khi mấy người Kim Phi cách quán trà hơn một dặm, người mẹ chồng đã xông vào trong quán hét lớn: “Quế. Phương, nhanh đun thêm chút nước đi, các huynh đệ của thương hội Kim Xuyên sắp tới rồi, trông có vẻ có khá nhiều người nữa”
Người con dâu ngó đầu nhìn ra đường, vội vàng xách một thùng nước từ giếng lên vào trong nhà.
Bé gái cũng ôm một bó củi nhỏ vào giúp mẹ nhóm lửa.
“Đại nương, chúng ta có chút việc phải lên đường gấp, muốn gửi chỗ hàng này ở chỗ bà khoảng một hai ngày, ta sẽ để lại cho bà hai tấc vải, xem như là tiền thuê cho bà, bà xem như vậy có được không?”
Trợ thủ của Lạc Lan chạy tới thương lượng với người mẹ chồng
“Ôi, cô nương nói gì vậy chứ, thương hội và nhân viên hộ tống của các cô quan tâm đến việc làm ăn của bà già này còn không ít sao, đừng nói là đế một hai ngày, cho dù là đế một năm, ta cũng thế lấy vải của các cô được!”
Người mẹ chồng vội vàng xua tay.
Thấy mấy người Kim Phi không xuống ngựa, người mẹ chồng kéo trợ thủ lại nói: “Gô nương, nhanh bảo bọn họ đi xuống nghỉ ngơi đi, Quế Phương đã đi đun nước rồi, cũng sắp xong rồi”
“Không cần đâu, chúng ta còn có việc phải đi kinh thành” Trợ thủ nói: “Đặt xong đồ rồi chúng ta sẽ rời đi”
Người mẹ chồng vừa định tiếp lời, thì thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.
Có hai con ngựa chiến từ hướng của kinh thành chạy tới, trên mỗi con là một nha dịch
Thấy mấy người Kim Phi, nha dịch từ rất xa đã bắt đầu đi chậm lại, đặt tay lên chuôi đao.
Nhận ra người của tiêu cục Trấn Viễn, nha dịch mới yên tâm, thúc ngựa lên phía trước hô: “Ai là chủ nhà?”
“Là ta!" Người mẹ chồng vội vàng chạy ra, hỏi: “Hai vị quan gia có gì căn dặn?”
“Người Đông Man sắp tới đây rồi, nếu không muốn chết thì nhanh chóng gói ghém đồ đạc chạy xa ra chút” Nha dịch nói
“Cái gì, người Đông Man sắp tới rồi?” Người mẹ chồng nghe vậy, sắc mặt lập tức hiện lên vẻ sợ hãi
Mười năm trước, người Đông Man từng bao vây kinh thành một lần, chồng của bà đã bị người Đông Man giết chết vào lúc. đó.
Bà và con trai nấp ở trong giếng nước mới tránh được một kiếp.
Bây giờ chỉ vừa nghĩ tới người Đông Man, bà lại cảm thấy như trời sắp sụp đố.
Nhắc nhở xong người mẹ chồng, nha dịch lại nhìn về phía mấy người Kim Phi: “Các huynh đệ của tiêu cục Trấn Viễn, các. người cũng mang đồ đạc quay về đi, đừng đi về phía trước nữa, đến kinh thành rồi các người cũng không vào được đâu, cổng thành đã đóng rồi”
“Cổng thành đóng rồi sao?” Kim Phi cau mày hỏi: “Đóng: lúc nào vậy? Người Đông Man đã qua sông rồi sao?”
Nha dịch đến trước để thông báo cho người dân rời đi, y có thể hiểu.
Như vậy không chỉ có thế tránh được việc người dân vô tội phải bỏ mạng, cũng tránh cho người Đông Man tới cướp giật ở xung quanh, thu được vật tư.
Nhưng đóng cổng thành là việc mà Kim Phi không ngờ tới.
Người Đông Man đã qua sông nhanh như vậy sao?