Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Cửu công chúa từ nhỏ đã lớn lên ở kinh thành, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy ngồi khinh khí cầu nhìn xuống trời đêm ở kinh thành.

Đáng tiếc là bây giờ cô ấy không có tâm trạng ngắm phong cảnh, mà đang cau mày cầm ống nhòm, nhìn xuyên qua khe hở trên màn vải về phía hướng của hoàng cung.

“Tiên sinh, chúng ta may mắn đấy, hoàng cung vừa vặn ở cuối hướng gió, chúng ta sẽ đến đó nhanh thôi.”

Lão Ưng vừa thêm dầu vào lò vừa nói: “Nhưng có phải chúng ta mang theo quá ít người không?”

“Không còn cách nào khác, chuyện xảy ra quá đột ngột.” Kim Phi bất đắc dĩ nói: “Lát nữa ngươi không cần xuống theo, sau khi ta và Cửu công chúa cứu được bệ hạ, ngươi hãy lập tức dẫn ông ấy rời đi!”

“Vâng!” Lão Ưng vội vàng gật đầu.

Hoàng cung, trung tâm quyền lực thời phong kiến. Điện Hoăng Đức là trung tâm quyền lực của Đại Khang.

Mỗi ba ngày, Hoàng đế và văn võ bá quan sẽ cử hành lễ thượng triều ở đây.

Bên phải đại điện là viện Khu Mật, trọng thần sáu bộ của. triều đình sẽ làm việc ở đây.

Bên trái đại điện là Ngự Thư Phòng, Hoàng đế bình thường sẽ triệu kiến các đại thần và phê duyệt tấu chương tại đây.

Lúc này là giữa nửa đêm, ngày hôm sau cũng không thượng triều, nhưng ở điện Hoäng Đức đèn đuốc vẫn sáng choang.

Bên ngoài đại điện, khắp nơi đều là thi thể.

Có người mặc đồ đen, cũng có những binh sĩ mặc giáp đỏ, còn có một số người mặc đồ xanh.

Hoàng đế Trần Cát ngồi trên long ỷ thật cao, mặt mũi tái mét nhìn xuống Thái tử và các quyền thần ở bên dưới.

Một giờ trước, Hoàng đế đang ôm phi tử ngủ say sưa, đột nhiên bị Đại thái giám đánh thức.

Đại thái giám nói với ông ta, hoàng cung đã bị cấm quân bao vây, Thái tử mang theo một đám người mặc đồ đen vào cung.

Chờ Hoàng đế dẫn người từ hậu cung chạy tới điện Hoằng Đức thì quân giáp đỏ và đám người mặc đồ đen đã giao chiến rồi.

Quân giáp đỏ mặc dù rất tinh nhuệ nhưng số lượng lại quá ít, dù cho có cao thủ đại nội được Hoàng đế bí mật đào tạo hỗ trợ thì vẫn bị đánh lui liên tiếp như cũ.

Sau khi chống cự hơn nửa giờ, cuối cùng vẫn bị đám người áo đen dồn đến điện Hoăng Đức.

Hơn ba trăm người của quân giáp đỏ, bây giờ chỉ còn lại năm mươi người, cao thủ đại nội mà Hoàng đế đào tạo cũng chỉ còn lại sáu người, mỗi người đều đang bị thương.

Nhưng quân giáp đỏ và cao thủ đại nội rất trung thành, cho dù bị đánh thành như vậy, vẫn không bỏ chạy tán loạn, mà xách đao bảo vệ phía trước long ỷ.

Điện Hoăng Đức là nơi cử hành lễ thượng triều, bình thường ngoại trừ quân giáp đỏ bảo vệ Hoàng đế ra, không ai được phép mang theo binh khí vào điện.

Nhưng bây giờ, khắp nơi đều là những người mặc đồ đen tay cầm trường đao.

Dưới chân những người mặc đồ đen đều là những đoạn tay chân bị chém đứt, tràn ngập mùi máu tanh nồng.

“Bệ hạ, thời gian không còn sớm nữa, ngài nhanh chóng hạ chiếu thư đi”

Mặt Thượng thư bộ Lễ đầy thành khẩn nói: “Nếu ngài hạ chiếu thư sớm một chút, có phải là sẽ không chết nhiều người như vậy không?”

“Phùng Thiếu Kiệt to gan, dám ép bức bệ hạ thoái vị, ngươi đang tạo phản sao?”

Đại thái giám bên cạnh Hoàng đế lạnh lùng mắng: “Ngươi là Thượng thư bộ Lễ, hẳn là hiểu rất rõ, đây là tội lớn mưu phản, tru di cửu tộc!”

“Chỗ này không phải chỗ cho một tên hoạn quan như ngươi lên tiếng!”

Thượng thư bộ Lễ nhìn chằm chằm vào Hoàng đế tiếp tục ngài cũng biết tính khí của Thái tử điện hạ, nếu bây giờ ngài hạ chiếu thư, thì ngài vẫn là Thái thượng hoàng và các nương nương ở hậu cung cũng sẽ không phải chịu tội, còn nếu ngài còn kéo dài nữa, Thái tử điện hạ tức giận thì mọi chuyện sẽ khó nói.”

Hoàng đế nghe vậy, tức giận đến mức đập mạnh vào tay vịn long ỷ: “Bảo tên nghịch tử đó vào gặp tai”

Vừa dứt lời, cửa đại điện truyền đến một tiếng gào lên: “Lão già chết tiệt, ông gọi thêm một tiếng nghịch tử nữa xeml”

Thái tử dẫn theo hai tên hộ vệ, sải bước đi vào đại điện.

“Nghịch tử! Trẫm lập ngươi làm Thái tử đúng là mắt bị mù rồi"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui