Trong thời đại thiếu giải trí, người dân đầu ngủ sớm và dậy sớm.
Vào những ngày bình thường khi trời tờ mờ sáng, đường phố trên kinh thành đã bät đầu nhộn nhịp người qua lại.
Nhưng hôm nay, mặt trời đã lên cao, mà đường phố trên kinh thành lại không thấy một người dân nào, chỉ có cấm quân cầm vũ khí thỉnh thoảng chạy qua một cách vội vàng.
Hôm qua cửa thành của kinh thành đã bị phong tỏa, tin tức bọn Đông Man đang đến đã lan truyền khắp kinh thành, khiến người dân không khỏi lo lằng bất an.
Đêm qua trong hoàng cung lại đánh nhau suốt đêm khiến mọi người càng thêm lo lăng.
Kinh thành rộng lớn như thế, mà đều bị bao phủ trong một bầu không khí vô cùng áp lực.
Bầu không khí này vẫn cứ kéo dài đến khoảng chín giờ sáng mới kết thúc.
Cửa lớn của hoàng cung đã bị đóng suốt đêm đột nhiên mở ra, một đám tiểu thái giám lần lượt chạy ra ngoài, mang theo khẩu dụ của Hoàng đế, chạy đến các nơi trong kinh thành.
Những quan viên quyền quý đã chuẩn bị sẵn không dám chần chừ, vội vã chạy tới hoàng cung.
Càng lúc càng có nhiều xe ngựa trên quảng trường phía trước cung điện.
Các quan lại tụ tập thành từng nhóm tốp năm tốp ba, nhỏ. giọng thảo luận.
“Mùi máu nồng nặc như vậy, rốt cuộc đem qua trong cung đã có bao nhiêu người chết vậy?”
“Nghe nói đêm qua Thái tử dẫn theo ít nhất hai ngàn người mặc đồ đen, bây giờ cũng chưa thấy một người nào bước ra."
"Không lẽ bọn họ đều bị giết hết sao?"
"Khó mà nói, hôm qua Tần Bành bị ám sát, Tân Chung cũng bị Thái tử treo cổ, Tân Trấn có lẽ sắp phát điên rồi, chuyện đầu tiên mà hắn làm khi giành lại quyền kiểm soát cấm quân là bao vây hoàng cung, đánh suốt đêm, ta đoán đã có rất nhiều người chết."
"Hôm qua ta nghe nói Tần Trấn bị nhốt ngoài cửa thành, sao lại vào thành được?”
"Nhà họ Tân đã điều hành cấm quân mấy chục năm, chắc chăn Tần Trấn phải có tâm phúc của mình, không chừng là treo giỏ vào thành."
"Ngươi nói xem, bệ hạ sẽ không sao chứ?”
"Ai mà biết chứ? Giờ tý Thái tử đã đưa người vào cung, giờ dần Tân Trấn mới khống chế cấm quân, khi đó trong cung chỉ có mấy trăm quân giáp đỏ, mà người mặc đồ đen của Thái tử tới mấy ngàn, không biết bệ hạ có thể trụ nổi đến lúc cấm quân tiếp viện không”
"Chắc là trụ nổi rồi, nếu không thì ai truyền chúng ta vào cung?”
"Sao ta biết được? Đừng nói nữa, có người tới”
Các đại thần đợi nữa canh giờ trước cửa cung điện, cho đến khi mọi người đến đông đủ, rồi mới cùng nhau tiến vào cung.
Thi thể trong cung đã bị cấm quân dọn dẹp, nhưng vết máu trên mặt đất còn chưa kịp lau chùi.
Con đường lát đá từ cửa cung thứ nhất đến cửa cung thứ hai gần như đã bị nhuộm đỏ hết!
Sau khi bước vào cửa cung thứ hai, lại đi hơn trăm bước nữa mới đến điện Hoằng Đức.
Đoạn đường này càng có nhiều vết máu, có một số chỗ trũng thấp nên vết máu vẫn chưa khô, tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.
Bình thường canh gác điện Hoäng Đức đều là quân giáp đỏ, nhưng lúc này nhóm quan viên lại phát hiện ra, giờ đã đổi thành nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn.
"Tại sao người của tiêu cục Trấn Viễn lại ở đây?" Rất nhiều quan viên quyền quý đều khó hiểu không thôi.
Nhưng những quan lại còn sống sót đến bây giờ đều là người tinh ý, không ai mở miệng dò hỏi, mà tất cả đều cúi đầu bước vào đại điện.
Sau khi tiến vào điện Hoằng Đức, các quan viên vô thức nhìn vào vị trí long ỷ.
Điều khiến cho bọn họ thất vọng là, trên ngai vàng lại không có ai.