“Tiên sinh, Biện Kinh nằm ở chỗ đất bằng, hai bờ nam bắc. của sông Hoàng Hà là đất rộng bằng phẳng, cực kì hợp cho ngựa chiến chạy băng băng, nhân viên hộ tống có thể dùng trong tay chúng ta còn chưa tới ba ngàn người, căn bản không thể đánh thắng ba mươi ngàn kị binh được!”
Cửu công chúa đè váy xuống, ngồi xổm ở bên cạnh Kim Phi, cẩn thận nhắc nhở nói: “Tiên sinh không thể mạo hiểm được!”
Cô ấy thật sự hơi lo lắng Kim Phi sẽ bị chiến thắng lúc trước làm cho đầu óc mê muội, phái nhân viên hộ tống đi tiến công.
“Trên thế giới này không có quân địch nào không thể đánh thắng, chỉ không tìm ra biện pháp phù hợp thôi.”
Kim Phi vừa tiếp tục kiểm tra bản đồ, vừa đáp: “Ví như lần này, nếu chỉ đơn thuần là muốn tiêu diệt người Đông Man thì thật ra cũng không khó.”
“Không khó?”
Cửu công chúa luôn tin Kim Phi, nhưng cô ấy thật sự không nghĩ ra biện pháp gì, tò mò hỏi: “Tiên sinh có mưu kế hay gì, Vũ Dương bằng lòng rửa tai lắng nghe!”
“Rất đơn giản, chỉ cần nổ tung bờ bắc sông Hoàng Hà là được rồi, bảo đảm một người Đông Man cũng không thoát được!” Kim Phi thuận miệng nói.
“Nổ tung sông Hoàng Hà?”
Cho dù có tính tình như Cửu công chúa, cũng bị dọa cho. suýt nhảy dựng lên.
“Người nhỏ giọng một chút! Sợ người khác không nghe thấy à?”
Kim Phi gõ lên đầu Cửu công chúa một cái, sau đó nhìn xung quanh.
Cũng may, đại thần đều bị nhân viên hộ tống áp tải đi rồi, gần đó chỉ có Thấm Nhi và mấy nhân viên hộ tống khác.
“Tiên sinh, ngài thật sự muốn nổ tung bờ đê à?” Cửu công chúa gấp gáp hỏi.
Hoàng Hà chảy qua cao nguyên đất vàng, còn mang theo.lượng phù sa to lớn.
Đến khu vực hạ du, phù sa càng tích lũy nhiều, lòng sông cũng ngày một dâng cao, đến gần Biện Kinh, Hoàng Hà đã cao hơn mặt đất mấy mét, là sông treo nổi tiếng trên mặt đất.
Nếu nổ tung bờ bắc Hoàng Hà, nước sông Hoàng Hà cuộn trào mãnh liệt sẽ lao nhanh xuống.
Trước mắt người Đông Man đang đóng quân ở bờ bắc sông Hoàng hà, tuyệt đối không chạy thoát được.
Nếu là người khác đưa ra ý kiến này, căn bản không thể thực hiện được.
Bởi vì đào bờ sông không phải là một công trình nhỏ, người Đông Man không thể đứng nhìn quân địch đào đê Hoàng Hà được.
Nhưng Kim Phi có thể làm được.
Lúc ở Xuyên Thục, Cửu công chúa từng thấy sức mạnh của thuốc nổ, Kim Phi không cần phái nhiều người đi đào đê, chỉ cần cho người lén lút chui vào bờ bắc sông Hoàng Hà, chôn đủ lượng thuốc nổ ở chỗ phù hợp là được rồi.
“Nếu ta muốn nổ bờ đê, thì sẽ không khó xử như vậy rồi."
Kim Phi lắc đầu nói.
Tron mang tới lịch sử đời trước, mỗi lần Hoàng Hà vỡ đê, đều u quả cực kì nghiêm trọng.
Mặc dù nổ tung bờ đê có thể nhấn chìm người Đông Man, nhưng cũng sẽ nhấn chìm vô số bá tánh Đại Khang.
Kim Phi thà để Hoàng đế điều một nhóm đồng đội lớn tới giúp y bao vây người Đông Man, thà điều người từ Xuyên Thục tới đây, thậm chí thà tạm thời giao nộp cống nạp cho người Đông Man, dỗ bọn họ lui binh, cũng không thể làm ra chuyện như nổ tung Hoàng Hà được.
Nhìn thấy Kim Phi không định nổ tung sông Hoàng Hà, lúc. này Cửu công chúa mới yên tâm.
“Nên đánh thế nào đây?”
Kim Phi ngồi xếp băng xuống đất, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Cửu công chúa cũng ngồi xuống bên cạnh, im lặng với y.
Số lượng kẻ địch thật sự quá nhiều, chỉ dựa vào ba ngàn kị binh trong tay y, cho dù có khinh khí cầu và lựu đạn, cũng khó tiêu diệt hoàn toàn.
“Rốt cuộc phải đánh như thế nào?”
Đầu Kim Phi nhanh chóng chuyển động, nghĩ tới những ví dụ kinh điển mình từng học ở đời trước.
Dương đông kích tây, kế khiến kẻ thù mệt mỏi, kế phản gián...
Từng mưu kế lướt qua trong đầu óc của y, nhưng cho dù là kế nào, đều không thể hoàn thành nhiệm vụ này được.
“Không được, phải tìm Lương cai”